Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3945: Dám đối với nàng như vậy cũng chỉ có một con đường chết

“Sao?”
Ninh Nhụy Nhụy bị ngâm trong nước, không cách nào hô hấp.
Trong lòng nàng dâng lên một nghi hoặc. Sau khi được Hạ Thiên tẩy tủy phạt xương, nàng có thể hô hấp một cách thoải mái trong bất cứ hoàn cảnh nào, nhưng tại sao bây giờ lại không được?
“Tiểu cô nương, tuy ngươi là tu tiên giả nhưng vì sao ngươi không khác gì người bình thường thế?”
Gương mặt nữ nhân váy dài hiện lên sự khinh miệt: “Cơ sở tu tiên ở cái nơi tiên không thèm ở này đã luân lạc đến hoàn cảnh thô lậu như vậy sao? Rõ ràng đã tẩy tủy phạt xương, nhưng khổng khiếu lại không thông suốt, linh căn cũng không được bổ sung… Rốt cuộc ngươi tu tiên như thế nào vậy?”
“Liên quan gì đến ngươi?” Ninh Nhụy Nhụy mắng lại một câu.
“Hừ, được rồi, dù sao cũng không đáng để mỉm cười, ngươi nên đi chết thì hơn.”
Nữ nhân váy dài không cách nào dễ dàng tha thứ cho một con giun con dế năm lần bảy lượt bất kính với mình. Tâm niệm vừa động, sóng nước vô tận xông vào cơ thể của Ninh Nhụy Nhụy.
“Ngươi mới là muốn chết đấy.”
Đúng vào lúc này, một bóng người lao đến, mang theo uy năng sóng to gió lớn đánh vào đầu nữ nhân váy dài.
“Lại thêm một con sâu kiến không biết mùi vị.”
Nữ nân váy dài cảm nhận luồng sức mạnh, sau đó khoát tay, một màn nước chặn lại người đến.
Bốp.
Màn nước nổ tung, sóng văng tung tóe.
Tiếp theo, một cái chân mang dép lê đạp thẳng vào mặt nữ nhân váy dài, không hề có chút cầu kỳ.
Nữ nhân váy dài còn chưa kịp phản ứng, cả người giống như mũi tên bay rớt ra ngoài, nện vào bên trong một sơn cốc.
Màn nước quanh thân Ninh Nhụy Nhụy cũng nhanh chóng tản đi, nàng cũng rơi vào ngực của một người.
“Tiểu muội chân dài, nàng không sao chứ?”
Hạ Thiên lấy ra ngân châm đâm vào người Ninh Nhụy Nhụy hai cái.
Dưới tác dụng của băng hỏa linh khí, Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh khôi phục lại, há miệng muốn nói cái gì đó nhưng lại nôn ra một miếng nước.
“Hạ, Hạ Thiên, ngươi cẩn thận, nữ nhân kia không đơn giản.”
Ninh Nhụy Nhụy ngay cả nước đọng nơi khóe miệng cũng không thèm lau, vội nhắc nhở Hạ Thiên: “Nàng ta nói nàng ta đến từ liên minh tu tiên, hình như có nhiệm vụ gì đó, nàng ta còn…”
“Được rồi, tiểu muội chân dài, nàng không cần nói nữa.”
Hạ Thiên đưa tay lau sạch vết nước đọng nơi khóe miệng Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Nàng cứ ở bên cạnh là được, chẳng cần quan tâm nàng ta từ đâu đến. Dám cư xử với nàng như vậy, nàng ta chỉ có một con đường chết.”
“Đừng khinh thường như thế.” Ninh Nhụy Nhụy nhắc nhở một câu.
Hạ Thiên cũng không để ý, ôm lấy Ninh Nhụy Nhụy rơi xuống trước đại điện phái Tuyết Sơn, sau đó đặt nàng xuống: “Nàng cứ ở đây xem kịch, ta sẽ đánh nàng ta, giúp nàng xả giận.”
“Là ai? Là ai đã dám ra tay với bổn tiên như thế?”
Nữ nhân váy dài phất tay trảm phá một ngọn núi, sau đó bay lên giữa không trung, đưa mắt nhìn bốn phía: “Ngươi cho rằng bổn tiên tử không biết nổi nóng sao? Người vừa rồi đánh lén bổn tiên tử cút ra đây cho ta. Bằng không, ta lập tức san bằng phạm vi trăm dặm này thành bình địa.”
“Đừng gọi loạn nữa.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, sau đó vận Phiếu Miểu Bộ xuất hiện trước mặt nữ nhân váy dài: “Là ta đánh ngươi đấy, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ngươi?”
Nữ nhân váy dài đánh giá Hạ Thiên một chút, không khỏi kinh ngạc: “Chẳng qua chỉ là tạp trùng Kim Đan Kỳ, ngươi ngay cả một sợi lông của bổn tiên cũng không đụng đến được, mau gọi người kia cút ra đây.”
“Ngươi không tin đúng không? Vậy ta sẽ cho ngươi ăn thêm một cước nữa.”
Hạ Thiên mỉm cười, thân hình hóa thành quỷ mị vọt đến trước mặt nữ nhân váy dài.
“Thật can đảm.”
Nữ nhân váy dài phát hiện được quỹ tích tiến lên của Hạ Thiên, liền nhấc chưởng đánh qua.
Một chưởng đánh vào hư không, sóng nước cuồn cuộn tản ra bốn phía, gần như phủ kín tất cả vị trí.
Bành.
Tuy nhiên, gương mặt nữ nhân váy dày vẫn chịu một cước, một lần nữa bay rớt ra ngoài.
“Không thể nào.”
Nữ nhân váy dài bay mấy chục mét thì ngừng lại, gương mặt xinh đẹp tức đến mức vặn vẹo, mắt trừng to muốn lồi ra ngoài: “Làm sao ngươi có thể tổn thương được ta? Kim Đan Kỳ đối với bổn tiên tử mà nói chẳng khác nào sâu kiến. Chẳng lẽ ngươi không phải Kim Đan Kỳ mà là Độ Kiếp Kỳ? ’
Lời vừa ra khỏi miệng, tự nàng ta lắc đầu phủ định: “Không, tuyệt đối không có khả năng này.”
“Cái nơi khỉ ho cò gáy này, linh khí mỏng manh, trong thời gian một vạn năm, làm sao có thể xuất hiện tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ?”
“Cho dù cho thêm một vạn năm nữa, thậm chí mười vạn năm cũng không có khả năng xuất hiện.”
Nữ nhân váy dài không thể nào tiếp nhận được Hạ Thiên là tu tiên giả Kim Đan Kỳ, nhưng lại càng không cách nào tiếp nhận cái nơi khỉ ho cò gáy này lại có tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ.
“Độ Kiếp Kỳ cũng không có gì lớn.”
Vẻ mặt Hạ Thiên không ra làm sao: “Trước kia ta chính là Độ Kiếp Kỳ, mấy bà vợ của ta cũng là Độ Kiếp Kỳ. Nếu ta khôi phục lại tu vi, muốn có bao nhiêu Độ Kiếp Kỳ, ta cũng có thể tạo ra bấy nhiêu.”
“Quả thật là đánh rắm.”
Nữ nhân váy dài tất nhiên không tin Hạ Thiên. Nàng ta vừa định mắng Hạ Thiên vài câu, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm, biểu hiện biến ảo chập chờn.
Lần này nàng ta đến đây, liên minh tu tiên đã phái một vị Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong là Thần Quân làm tiên phong, toàn quyền phụ trách chuyện tuần sát.
Ba người bọn họ chỉ là tiên phong của Thần Quân. Cho nên, ngoại trừ nhiệm vụ do liên minh tu tiên giao xuống, bọn họ còn nhận một nhiệm vụ cá nhân của Thần Quân.
Chính là tìm một người có thể chiến đấu vượt cấp mà không cần nhìn tu vi.
Người trước mắt rất phù hợp với yêu cầu.
Nữ nhân váy dài nghĩ đến điều này, lập tức vận thần thức gửi tín hiệu cho hai đồng bạn của nàng ta.
Đáng tiếc, không biết vì sao, đội trưởng Man Sơn lại không liên lạc được. Nàng ta đành phải gọi cho Bá Hỏa: “Này, Bá Hỏa, ta gặp phải phiền phức, ngươi mau đến đây hỗ trợ.”
Đối phương trả lời một cách khó chịu: “Ta đang bận, không rảnh.”
“Mau cút đến đây, ta phát hiện người mà Thần Quân muốn tìm.”
Nữ nhân váy dài có chút nôn nóng quát.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nhanh như vậy đã muốn gọi viện binh. Đáng tiếc, cho dù hắn ta đến cũng không cứu được ngươi. Dám đánh tiểu muội chân dài bị thương, hôm nay mặc kệ ai đến, ngươi cũng phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận