Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4044: Người, vừa nãy đã chết rồi

“Thua cái đầu ngươi đấy.”
Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy khó chịu, chộp vào cổ tay người kia ném như ném rắn, quật cả người hắn ta xuống mặt đất thật mạnh.
Bành.
Một tiếng vang vang lên, người kia ngã đến thất điên bát đảo.
“Ngươi thích bay như thế, ta sẽ để cho ngươi bay đủ.”
Hạ Thiên một tay vứt người kia, sau đó xiết chặt nắm đấm, một trận loạn quyền giữa không trung.
Bành bành bành. Người kia vừa rơi xuống đã bị nắm đấm của Hạ Thiên đánh trúng, lại tiếp tục bay lên.
Lại rơi xuống, lại bị nắm đấm Hạ Thiên đánh bay.
Tới lui bảy tám lần như vậy, xương cốt toàn thân người kia bị đánh nát, cũng không còn miếng thịt ngon nào, ngũ tạng lục phủ đã sớm vỡ vụn không chịu nổi, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhanh như vậy đã không chịu nổi, đúng là phế vật.”
Hạ Thiên nhếch miệng, cũng lười chơi nữa, một cước đạp bay người kia ra ngoài, phá vỡ mấy bức tường, bị đống đá vụn vùi dưới đáy.
“Chàng không muốn hỏi người kia là do ai phái đến sao?”
Tô Vô Song liếc về phía người kia, sau đó quay sang hỏi Hạ Thiên: “Hắn ta biết Phiếu Miểu Bộ, nói không chừng hắn ta cũng có quan hệ với Phiếu Miểu Tiên Môn.”
“Có quan hệ thì như thế nào?”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta chẳng quan tâm hắn ta là ai, đằng sau là người nào, có liên quan gì với Phiếu Miểu Tiên Môn hay không… Chỉ cần hắn ta dám chọc ta và nữ nhân của ta, trực tiếp xử lý là được, hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Tô Vô Song lắc đầu, nhưng nàng cũng biết rõ đây chính là phong cách hành xử của Hạ Thiên.
Tuy nhiên, xét theo một ý nghĩa nào đó, điều này cũng không sai.
Có một số việc không cần thiết phải hỏi nhiều. Hỏi tới hỏi lui cũng chỉ lãng phí thời gian. Nói không chừng còn trúng âm mưu quỷ kế của người khác.
Chi bằng cứ trực tiếp một chút, mặc kệ địch nhân muốn làm gì, chỉ cần bọn họ dám xuất hiện, thẳng tay giải quyết là được.
Mặc kệ âm mưu quỷ kế gì, cuối cùng cũng cần có người chấp hành. Người chết rồi, cho dù thần cơ diệu toán cũng vô dụng.
Ha ha ha!
Người kia đột nhiên từ trong đống đá vụn bò lên, cả người co rúm như cương thi. Hắn ta chậm rãi đứng thẳng, trên gương mặt bị tàn phá nở nụ cười quái dị.
“Có chút thú vị.”
Người kia chớp chớp cặp mắt đã rơi ra khỏi hốc mắt, cuống họng vỡ vụn phát ra âm thanh chói tai: “Hạ Thiên, ngươi đúng là thú vị. Ta đã nhận được một số tin tức nhưng vẫn còn chưa đủ. Ngươi hẳn cũng chưa dùng hết toàn lực.”
“Đối phó loại ngớ ngẩn như ngươi còn cần dùng toàn lực sao?”
Hạ Thiên nhếch miệng nói.
Tô Vô Song nhìn thấy người này, có cảm giác tê cả da đầu: “Hắn ta không ổn, hoàn toàn không phải người.”
“Hắn ta dĩ nhiên không phải người rồi.”
Hạ Thiên hờ hững trả lời: “Người, vừa nãy đã chết rồi.”
“Ta đích thật không phải người.”
Vết thương người kia chậm rãi khép lại, nhưng sự khép lại này hoàn toàn không giống người sống, lại càng giống huyết nhục dung hợp với nhau hơn, một lần nữa tạo thành hình dáng.
Tuy nhiên, hình dáng được tái tạo lại không giống như vừa rồi.
“Hắn ta hình như có chút giống với Quan Kiếm Hùng.”
Tô Vô Song nhìn chằm chằm người này một hồi, bỗng nhiên có phát hiện ngoài ý muốn: “Mười hai năm trước, trong những người Vấn Thiên Quân phái đi có hắn ta.”
“Ta biết nàng nói là ai.”
Hạ Thiên nói: “Nhưng chỉ giống một chút mà thôi, nhưng chỗ khác thì không hề giống.”
“Miệng giống với Hàn Minh Phi.”
Tô Vô Song lại phát hiện thêm một điểm dị dạng: “Lỗ tai là của Hoa Hương Hương, ta nhớ rất rõ vành tai đó.”
Người kia thở dài, cũng lười che giấu, trực tiếp ngả bài: “Không sai, các ngươi đều nói đúng hết. Bởi vì ta do một đống người khâu lại, trong cơ thể của ta có Quan Kiếm Hùng, cũng có Hoa Hương Hương, còn có Nam Cung Yến. Không ngại nói cho ngươi biết, trước khi ta đến, ta còn cố ý giết luôn Lục Thanh Tranh, sau đó nuốt thi thể hắn ta vào luôn.”
Tô Vô Song lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta?”
Người kia cười ha hả: “Ngươi hỏi là cơ thể hay là ý thức, hay là cái gì khác nữa?”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Bớt thừa nước đục thả câu ở đây đi. Ngươi thích nói thì nói, không thì thôi.”
“Vậy ta sẽ ngầm thừa nhận các ngươi hỏi linh hồn của ta.”
Người kia lặng lẽ nở nụ cười, ý vị thâm trường nói: “Thật ra ta cũng không biết ta là ai. Đầu óc của ta quá hỗn loạn. Có đôi khi ta cho rằng ta là Phó Bình Quang, nhưng Phó Bình Quang chỉ là một người bình thường, trong đầu còn sót lại chính là ý thức của Vấn Thiên Quân.”
Hình như nói đến cao hứng, hắn ta lại tiếp tục nói: “Nhưng ý thức Vấn Thiên Quân lưu lại không nhiều. Quan Kiếm Hùng có một phần, Hàn Minh Phi có một phần, Bạch Vân Sơn có một phần…”
Hạ Thiên lười nghe người này nhiều lời: “Được rồi, im lặng rồi sau đó đi chết, chết một cách triệt để, đừng có như xác chết vùng dậy nữa, không cần thiết phải như vậy đâu.”
“Ha ha ha…”
Người kia nhếch môi, lộ ra một cái miệng đầy răng không đồng đều, màu sắc khác nhau, nhìn cực kỳ buồn nôn: “Thật ra một phần cơ thể của ta là Tiêu Vô Địch. Cái này khó lấy nhất, bị ngươi chôn dưới đáy biển, phí hết một tháng mới moi ra được.”
“Nói nhảm cả nửa ngày.”
Mặt Hạ Thiên không thay đổi nhìn hắn ta: “Ngươi cảm thấy ta sẽ hứng thú với những lời này của ngươi sao? Hay là sợ hãi?”
“Không không không.”
Người kia lắc đầu, nụ cười càng thêm quỷ dị: “Ta thật ra đang muốn cảm ơn ngươi, dựa vào những người mà ngươi đã giết mới có ta ngày hôm nay. Dù sao những người ngươi giết đều là cường giả, bên trong thi thể của bọn họ còn sót lại oán khí cực lớn. Oán khí đó chính là chất dinh dưỡng tuyệt hảo của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận