Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3855: Ngươi muốn chết

“Giết ta đi.”
Nam nhân che mặt cũng không thèm đếm xỉa: “Việc này không hề liên quan đến Phong gia.”
Hạ Thiên nói: “Các ngươi đừng tưởng rằng cướp chết thì có thể miễn tử.”
“Hai người kia có cái gì đó là lạ.”
Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên sinh lòng cảnh giác: “Hai người bọn họ dường như đang bảo vệ cho thứ gì đó.”
“Không cần dường như mà là chính xác.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Nói bọn họ ngu ngốc là biểu dương bọn họ rồi. Kỹ năng diễn xuất vụng về như vậy cũng dám khoe khoang trước mặt chúng ta, ngươi cho rằng ta cũng ngốc giống như các ngươi sao?”
Hoa hội trưởng nghe Hạ Thiên nói, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run lên nhè nhẹ.
“Vậy rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?”
Nam nhân che mặt có chút không chịu nổi, đứng phắt dậy: “Muốn giết thì cứ giết, ngươi nhất định phải làm nhục chúng ta như vậy sao?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Được, vậy ta thành toàn cho ngươi.”
Nam nhân che mặt ngẩn ra, há miệng hỏi: “Sao, ý của ngươi là… A!”
Bành.
Lời còn chưa nói hết, nam nhân che mặt đã chịu một cước, cả người giống như quả pháo bay ra ngoài, đâm vào ngọn núi đối diện.
Hoa hội trưởng nhìn thấy, toàn thân xụi lơ trên mặt đất, vội vàng cầu xin: “Đừng giết ta, ta còn hữu dụng, ta còn hữu dụng đối với các ngươi. Ta sẽ nói cho các ngươi biết một số bí mật liên quan đến phái Tuyết Sơn, đến Bạch gia, còn có các gia tộc khác…”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ hứng thú với những chuyện này sao?”
Nói xong, Hạ Thiên vỗ xuống đầu của hắn ta.
“Vậy, ta sẽ đem tất cả tiền tài của Tuyết Điếu Hội, còn có tài sản, nhân mã cá nhân ta đưa hết cho các ngươi.”
Tròng mắt Hoa hội trưởng đảo liên tục, càng không ngừng suy nghĩ mình có thể mang ra những vật gì khiến Hạ Thiên cảm thấy hứng thú: “Đúng, đúng, ta còn có mỹ nữ. Em gái, cô của ta đều là đại mỹ nữ. Trong Tuyết Điếu Hội cũng có tuyệt thế mỹ nữ, ví dụ như Tô Mộng… A!”
Lúc này, bỗng nhiên có một thanh kiếm xuyên thấu ngực của hắn ta, cắt ngang lời nói của hắn ta.
Hoa hội trưởng quay đầu lại, phát hiện người đâm hắn ta chính là Tô Mộng Lệ. Hắn ta mở to mắt chỉ tay về phía nàng ta: “Ngươi…”
“Diện mạo này của ngươi chỉ khiến người ta buồn nôn, ngươi nên chết được rồi.”
Tô Mộng Lệ tra kiếm vào vỏ, gương mặt chán ghét nói: “Vốn ta cho ngươi cũng là một nhân vật. Bây giờ, đến ngươi cũng là phế vật.”
“Thanh Hồ Lô Kiếm Tiên.”
“Ngươi, ngươi, ta biết ngươi là…” Hoa hội trưởng một tay ôm ngực, một tay chỉ vào Tô Mộng Lệ, cố gắng nói ra từ trong miệng, chỉ là hơi bị phí sức: “Thiên, không, trong hồ có… A!”
Vừa mới bắt đầu, Hoa hội trưởng thấy nói không xong, lập tức nói sang chuyện khác. Đáng tiếc cũng chỉ nói được câu đầu, rốt cuộc chịu không nổi ngã ầm xuống đất, không còn hơi thở.
“Ngươi giết hắn ta làm gì?"
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Mộng Lệ: “Có phải ngươi sợ hắn ta nói ra bí mật không thể cho ai biết?”
Tô Mộng Lệ cười nói: “Ta có thể có bí mật gì chứ? Chẳng qua ta cảm thấy hắn ta rất đáng ghét mà thôi.”
“Không đúng, ngươi nhất định có vấn đề.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm Tô Mộng Lệ: “Người giống như ngươi, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nhất định là có mục đích.”
Tô Mộng Lệ có chút khiêu khích nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Đương nhiên là có, nhưng tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?”
“Vậy để ta tự mình đi hỏi.”
Ninh Nhụy Nhụy xiết chặt kiếm hoàn trong tay, lập tức rót linh khí vào, chỉ thấy kiếm hoàn lập tức bắn ra.
“Thôi đi.”
Tô Mộng Lệ lắc đầu, khoát tay bóp lại đầu vân nhận, nhẹ nhàng đẩy trở về: “Lưu Vân Thiết Nhận cũng không phải dùng như thế. Tiểu muội muội nên dành thời gian câu thông với nó, đạt đến tình trạng có thể nói chuyện với nó thì đúng hơn.”
Chỉ thấy vân nhận tự động biến trở về thành kiếm hoàn, lặng yên nằm trong lòng bàn tay Ninh Nhụy Nhụy.
Mặc cho Ninh Nhụy Nhụy rót vào bao nhiêu linh khí nó cũng không nhúc nhích.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Biểu hiện Ninh Nhụy Nhụy nghiêm túc hẳn lên. Lưu Vân Thiết Nhận là do Cát Đạo Nhân bên trong bí cảnh Quy Khư tặng cho nàng. Người bình thường hoàn toàn không biết lai lịch của nó chứ đừng nói đến việc sử dụng nó.
Tô Mộng Lệ cười nói: “Tóm lại không phải địch là được.”
“Ai biết ngươi có phải địch hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy vẫn không cách nào tin tưởng nữ nhân này.
Hạ Thiên nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần phải tức giận với nàng ta. Nàng ta đích thật không phải địch, nhưng nếu nàng không thích, ta sẽ giúp nàng đánh nàng ta.”
“Không cần ngươi giúp, khi nào cần đánh, tự ta sẽ ra tay.”
Ninh Nhụy Nhụy hiểu ý của Hạ Thiên, đơn giản chính là bây giờ nàng còn chưa phải là đối thủ của nữ nhân này.
Ninh Nhụy Nhụy không phải người ngu, biết rõ mình không phải là đối thủ mà còn đánh. Dù sao thời gian vẫn còn dài, nàng cho rằng chỉ cần dựa vào sự cố gắng của bản thân và thiên phú, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nàng mạnh hơn Tô Mộng Lệ.
“Hạ Thiên, ta vốn phụng mệnh lệnh cung chủ ẩn núp Tuyết Điếu Hội nhằm lấy đi một vật.”
Ánh mắt Tô Mộng Lệ chuyển hướng sang Hạ Thiên, có chút oán trách: “Bây giờ, người đã bị ngươi giết, ta không thể lấy được vật kia. Ngươi có nên bồi thường lại cho ta hay không?”
Hạ Thiên nói: “Liên quan gì đến ta.”
“Này, ngươi đừng vô tình như vậy. Tốt xấu gì ta cũng đã giúp ngươi mấy lần.”
Tô Mộng Lệ bắt đầu làm nũng: “Hạ Thiên ca ca, ngươi giúp người ta một chút đi.”
Ninh Nhụy Nhụy ở bên cạnh nghe đến nổi da gà, bĩu môi phun ra hai chữ: “Buồn nôn.”
“Nếu ngươi có thể giúp ta, ta có thể nói cho ngươi nghe một tin tức.”
Tô Mộng Lệ hoàn toàn không thèm để ý đến Ninh Nhụy Nhụy, vẫn làm nũng với Hạ Thiên như cũ: “Ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với tin tức này.”
Hạ Thiên nói: “Ngươi nói ra tin tức trước đi, nếu không hứng thú, ta sẽ đánh ngươi một trận.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười, chậm rãi nói: “Ngươi đúng là một tên nam nhân cặn bã, trước kia ngươi đối với người ta cũng không phải như thế.”
“Nói đi, nếu không, ta đánh ngươi ngay bây giờ.”
Hạ Thiên khó chịu nói.
“Được rồi, ta không giỡn nữa.”
Tô Mộng Lệ khôi phục lại bình thường, xích lại gần bên tai Hạ Thiên, nhẹ giọng nói: “Hạ thần y thân yêu, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi còn chưa phát hiện không thấy vợ Tiểu Tiểu Dương của ngươi đâu sao? Ngay cả khí tức của nàng ấy cũng không cảm nhận được?”
Sắc mặt Hạ Thiên lạnh lại, nhìn chằm chằm Tô Mộng Lệ: “Ngươi muốn chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận