Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2300. Ngươi nói xem ai sẽ chết đây?

"Khi đó ngươi còn nhỏ, không nhớ cũng bình thường." Ứng Văn Sơn nhún vai một cái, "Dù sao ta cũng không nhớ rõ lắm, sau đó tìm kiếm thêm một chút tài liệu mới xác nhận ngươi tên là A Cửu, trước đây ngươi cũng không có cái tên này, khi đó ngươi còn nói lớn lên muốn làm cô dâu của ta nữa."
"Cửu nha đầu là nữ nhân của ta." Hạ Thiên trừng người này, bất mãn nói: "A Cửu cũng không phải là người mà ngươi kêu bậy kêu bạ, lại kêu bậy nữa là ta đánh ngươi."
"Thật sao?" Ứng Văn Sơn cười cợt, giả vờ rộng lượng nói: "Vậy cũng tốt, ta gọi nàng là A Cửu tiểu thư, không thành vấn đề chứ."
"Ta không có hứng thú với những chuyện mà ngươi nói." A Cửu cũng không có buông lỏng cảnh giác, "Ngươi cứ nói thẳng mục đích mà ngươi tới tìm ta đi."
Ứng Văn Sơn cảm nhận được loại ngữ khí “né tránh” của A Cửu, không khỏi thở dài nói: "Xem ra ta dùng sai cách rồi, biết vậy từ đầu ta cứ quang minh chính đại tìm ngươi nói chuyện luôn, nhưng mà lại sợ tỷ tỷ của ta phát hiện."
A Cửu thuận miệng hỏi: "Những tên vừa nãy là thủ hạ của ngươi sao?"
Ứng Văn Sơn gật gật đầu: "Đúng vậy, xem ra bọn họ quá thô lỗ rồi, làm cho A Cửu tiểu thư bất mãn."
"Ta không có bất mãn." A Cửu nhìn Hạ Thiên một cái, "Là hắn bất mãn, cho nên thủ hạ của ngươi đều bị ném vào trong thùng rác."
"Chuyện này cũng hơi bất lịch sự." Ứng Văn Sơn nhìn về phía Hạ Thiên, lộ ra vẻ không vui, "Nói thế nào thì bọn họ cũng làm việc cho ta, làm như vậy chẳng phải có chút quá đáng sao?"
Hạ Thiên lười biếng nói: "Không quá đáng chút nào cả, bởi vì ngươi ở lại đây thêm lát nữa cũng sẽ tiến vào thùng rác."
"A Cửu tiểu thư, chồng của ngươi hình như có chút bá đạo rồi đó." Ứng Văn Sơn hơi nheo hai mắt lại, ‘cười mà không phải cười’ nói: "Lẽ nào hắn không biết giang hồ hiểm ác, hắn nói như vậy rất dễ bị người ta đánh ư?"
A Cửu thở dài: "Ta cảm thấy ngươi có chút ngu xuẩn, nếu đã điều tra ta, thì nên điều tra kỹ thêm một tí, chẳng lẽ ngươi không biết hắn là ai sao?"
"Ta đúng thật là không biết chuyện này." Ứng Văn Sơn lắc đầu.
Hạ Thiên giải thích với A Cửu: "Cửu nha đầu, tất cả tài liệu về ta đã sớm bị cô vợ tiểu yêu tinh xóa bỏ, nhưng tài liệu có thể tra được đều là thông tin vô dụng."
"Nói như vậy, ngươi hẳn là rất có lai lịch, không biết xưng hô như thế nào?" Ứng Văn Sơn vô cùng lễ phép, hỏi.
"Ta tên Hạ Thiên, chữ Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, chữ Thiên trong đệ nhất thiên hạ." Đoạn giới thiệu bản thân này, Hạ Thiên đã quen miệng rồi, dù đã nói qua vô số lần, nhưng đây đã là phiên bản ngắn gọn nhất.
"Hạ Thiên?" Ứng Văn Sơn nhíu mày một cái, "Hình như có nghe nói qua."
"Tốt nhất là ngươi nghe nói qua." A Cửu cười cảnh cáo nói: "Nếu không thì ngươi thật sẽ bị hắn ném vào thùng rác bất cứ lúc nào."
Ứng Văn Sơn cười nhạt, phản bác nói: "Ta chỉ là tới tìm ngươi thương lượng chút chuyện, cũng không phải tới gây sự, còn nữa..." Hắn ngừng một chút, khắp khuôn mặt đều là vẻ ngạo nghễ: "Trên thế giới, không có ai có thể ném ta vào thùng rác, chút lòng tin ấy ta vẫn phải có."
"Kẻ ngu ngốc lúc nào cũng có lòng tin khó hiểu, nhưng bình thường lại chẳng có tác dụng gì." Hạ Thiên bĩu môi, "Ta thích đánh loại kẻ ngu ngốc như ngươi nhất."
Ứng Văn Sơn khoát tay áo một cái, cười nói: "Thế thì chút nữa, chúng ta có thể dành tí thời gian để luận bàn một thoáng."
"Nói thẳng chuyện gì đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người." A Cửu thản nhiên nói.
"Được, thế thì liền đi thẳng vào vấn đề." Trên mặt Ứng Văn Sơn vẫn cứ giữ nguyên nụ cười vốn có, "Ta cũng không đến để giao hảo, ta muốn làm một giao dịch với ngươi."
A Cửu không nói gì.
"Một giao dịch mà ngươi ta cùng có lợi." Ứng Văn Sơn chờ một hồi, phát hiện A Cửu không có hỏi tiếp, đành phải tự nói tiếp: "Ta giúp ngươi tìm cha mẹ ruột của ngươi, ngươi giúp ta làm một việc."
"Không cần." A Cửu trực tiếp lắc đầu: "Hiện tại ta vẫn sống vô cùng tốt, đối với việc tìm cha mẹ ruột không hứng thú lắm."
Ứng Văn Sơn hơi sửng sốt: "Lẽ nào ngươi không muốn biết cha mẹ ruột là ai ư? Không muốn biết bọn họ sống có tốt không? Không muốn biết năm đó tại sao bọn họ lại vứt bỏ ngươi?"
"Không muốn, không muốn tí nào." Vẻ mặt của A Cửu mất kiên nhẫn, nói: "Ta với bọn hắn đã không còn quan hệ với nhau, cũng không muốn nảy sinh thêm bất kỳ quan hệ gì."
Ứng Văn Sơn bỗng nhiên biến sắc, dần dần trở nên lạnh lùng: "Ta thật sự là nhìn lầm ngươi, ban đầu còn cho rằng ngươi là một cô gái lương thiện, không ngờ rằng vậy mà bất hiếu đến thế, ngay cả cha mẹ ruột của mình mà cũng có thể không thèm đếm xỉa tới!"
"Dám mắng vợ của ta, kẻ ngu ngốc nhà ngươi muốn ăn đòn rồi, đúng không." Hạ Thiên trừng mắt nhìn người này, dứt lời liền muốn động thủ, lại bị A Cửu ngăn lại.
A Cửu nhìn Ứng Văn Sơn, thản nhiên nói: "Ta có hiếu hay không, không có liên quan gì tới ngươi cả, ngươi cũng không có tư cách phán xét. Năm đó nếu bọn họ đã ném ta vào địa ngục trần gian, vậy thì đã nói rõ tình thân ở trong mắt bọn họ không đáng một đồng. Kể từ thời khắc ấy, ta với bọn hắn đã không còn bất kì quan hệ gì, không có yêu, không có hận, càng không có ân tình, chỉ là hai người xa lạ không liên quan gì với nhau mà thôi."
"Vậy thì tiếc thật đấy. Ngươi vô tình như thế, mang ngươi tới đó cũng không có ý nghĩa gì." Ứng Văn Sơn hiển nhiên không nghĩ là A Cửu lại thẳng thắn và dứt khoát đến vậy, đúng thật là không cho hắn tí cơ hội lợi dụng nào, nhưng nếu đã vậy, thì hắn thật chỉ có thể dùng đến sức mạnh, dù sao muốn thực hiện kế hoạch trong lòng hắn, thì không thể thiếu mắt xích A Cửu này.
Hạ Thiên chỉ liếc nhìn người này một cái, liền đoán được tên này muốn làm gì: "Đừng nghĩ tới chuyện động thủ, bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi."
"Ta thật muốn thử xem." Gương mặt của Ứng Văn Sơn biến mất ở trong bóng tối, sắc mặt biến ảo chập chờn, "Ai chết còn chưa biết được cơ mà."
Ứng Văn Sơn chỉ bước về phía trước một bước, trong nháy mắt cả phòng bị bóng ma khổng lồ bao phủ, tối đến mức quơ tay cũng không thấy được năm ngón.
Vô số cái bóng dày đặc bò ra, lặng lẽ quấn chặt lấy Hạ Thiên và A Cửu, xâm nhập từng chút một vào trong làn da của họ.
Ứng Văn Sơn cười lạnh nói: "Hiện tại, ngươi nói xem ai sẽ chết đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận