Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4128: Mệnh của ta vĩnh viễn nằm trong tay ta

“Đây là cái gì?”
Hạ Thiên chẳng những lông tóc không thương, ngược lại còn vui vẻ, cười nói: “Ngay cả lôi điện cũng không tính, các ngươi đến gãi ngứa cho ta à?”
“A, lạ quá, tại sao lại vô hiệu?”
Đái An Ny nhìn thái độ trào phúng của Hạ Thiên, không khỏi hoài nghi: “Thần sứ đại nhân đã nói qua, luồng kim lôi này ít nhất có thể chấn choáng ngươi.”
“Điều này nói rõ thực lực của thần sứ các ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt.” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Ngươi dám vũ nhục thần sứ đại nhân?” Ánh mắt Đái An Ny tràn ngập sát ý, miệng ngâm nga một đoạn chú ngữ, sau đó đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Xà linh tác, mau trói hắn lại cho ta.”
Chỉ thấy giữa không trung, một luồng kim lôi rơi xuống.
Tuy nhiên, lần này cũng không phải trực chỉ đỉnh đầu Hạ Thiên.
Nó hóa thành một con rắn màu vàng, nhanh chóng vọt đến gần Hạ Thiên, sau đó thừa dịp Hạ Thiên còn chưa sẵn sàng, trực tiếp cuốn lấy hắn.
Đương nhiên, Hạ Thiên không phải là không có phòng bị, mà là lười phòng bị, chỉ muốn nhìn xem nữ nhân tóc vàng kia có thể làm ra chuyện gì.
“Còn có ta!”
Hét lớn một tiếng, bờ biển bỗng dưng nổi lên những con sóng cao mấy trượng. Nam nhân ngoại quốc đạp trên bọt nước quay về, đi theo con rắn màu vàng nhanh chóng tiếp cận Hạ Thiên, sau đó con dao giữa ngón tay đặt ngay cổ họng hắn: “Khốn kiếp, vừa rồi ngươi mạnh lắm mà, cũng dám đạp ta xuống biển. Bây giờ cái mạng nhỏ của ngươi còn không phải trong tay ta sao?”
Cơ thể Hạ Thiên bị con rắn màu vàng cuốn chặt, nhìn qua dường như không thể động đậy, nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn khinh thường như cũ: “Các ngươi suy nghĩ nhiều quá, mệnh của ta vĩnh viễn nằm trong tay ta, ai cũng không nắm được.”
“Ha ha, đúng là tuyệt không đáng yêu chút nào.”
Đái An Ny cười khẽ, hất mái tóc vàng của mình, có chút phong tao nói: “Ta vốn còn muốn trước khi ngươi chết, để ngươi cảm nhận được cái gì gọi là khoái hoạt. Bây giờ xem ra, ngươi không có cái phúc khí này.” “Loại người xấu giống như ngươi, cũng không cần nghĩ đến mấy chuyện tốt như vậy.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút kiên nhẫn nói: “Chơi cũng đã chơi, náo cũng đã náo, nếu các ngươi không còn chiêu trò nào khác, các ngươi nên chuẩn bị di ngôn đi.”
Tyrell lạnh giọng mắng: “Miệng cứng quá nhỉ. Dựa theo cách nói của người Hoa các ngươi, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ thịt.”
“Chắc ngươi muốn nói là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Hạ Thiên thuận miệng chỉnh lại. Tyrell lập tức trừng mắt: “Cho nên nói người Hoa các ngươi chẳng có văn hóa gì cả. Rơi lệ thì có gì phải sợ, rơi thịt mới đáng sợ. Nhất là khi thịt của hắn bị dao của ta cắt ra từng mảnh từng mảnh. Ta thích nhất một loại hình phạt của người cổ đại các ngươi, gọi là chết bằng cách cắt thịt, chính là cắt từng miếng thịt trên người ngươi xuống, trong quá trình đó còn không được để hắn chết.”
Hạ Thiên một lần nữa cải chính: “Cái này gọi là lăng trì.” “Ta chẳng quan tâm nó gọi là cái gì.” Tyrell một lần nữa bị chỉnh, có chút khó chịu: “Tóm lại, lát nữa ta nhất định sẽ cắt bỏ từng miếng thịt trên người của ngươi. Ta muốn cắt đủ ba ngàn, không, ba vạn miếng, để ngươi biết ta chính là đao phủ tốt nhất trên thế giới này.”
Hạ Thiên cảm thấy chẳng có gì đáng sợ, chẳng qua hắn thấy nhàm chán, khẽ lắc đầu.
“Đương nhiên, nếu ngươi ngoan ngoãn phối hợp, chúng ta sẽ không giết ngươi.” Đái An Ny còn tưởng rằng Hạ Thiên đang sợ, mỉm cười bước đến gần: “Thật ra, chúng ta cũng chẳng hứng thú với mạng của ngươi, chỉ muốn một vật trên người ngươi. Chỉ cần ngươi đưa nó cho chúng ta, hoặc manh mối có liên quan, tha cho ngươi một mạng cũng không phải là không thể.”
“Các ngươi muốn cái gì thì cứ nói thẳng.” Hạ Thiên mặt không thay đổi nói: “Cái gì cũng nên nói thẳng, không cần vòng vo nhiều như vậy. Ta ghét nhất cứ quay tới quay lui.”
Ý trong lời nói của hắn rất rõ ràng, các ngươi có thể hỏi, nhưng trả lời hay không thì phải xem tâm trạng của Hạ Thiên.
Đái An Ny mỉm cười, cho rằng Hạ Thiên đã nhận thua: “Được, vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề.”
“Thứ mà chúng ta muốn chính là thần hạch.” Tyrell nói thẳng.
“Thần hạch là cái thứ đồ chơi gì thế?” Hạ Thiên nghi hoặc hỏi.
Mặt Đái An Ny lập tức thay đổi, có chút bất mãn nói: “Vừa rồi ngươi bảo chúng ta đi thẳng vào vấn đề, bây giờ ngươi còn giả ngu.” “Ngươi muốn giả, ta cũng sẽ không cho ngươi giả.” Tyrell bỗng dưng buông tay, trong lòng bàn tay lộ ra một điểm sáng như hạt cát: “Đây là một phần mười thần hạch. Thần hạch chân chính to bằng một hạt lúa mì. Ngươi nhìn thấy lúa mì bao giờ chưa?”
Hạ Thiên liếc qua điểm sáng, bĩu môi nói: “Các ngươi nói chính là mảnh vỡ ý chí trái đất?”
“Đúng đúng, có một số người gọi nó như vậy.”
Đái An Ny gật đầu, lập tức giải thích: “Nhưng cách đây không lâu, Thần Dụ phát ra dụ lệnh, trực tiếp thống nhất gọi nó là thần hạch, những cái tên còn lại thì không dùng nữa.”
“Các ngươi nói không dùng thì không dùng nữa à?” Bên trong giọng nói của Hạ Thiên mang theo sự khinh thường: “Các ngươi nghĩ các ngươi là ai chứ?” “Cho nên nói, ta phiền nhất chính là dị loại các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận