Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2510: Cung chủ Thiên Cung là tiên nhân ở dị giới?

“Hạ Thiên, ngươi sẽ không tưởng rằng chỉ chút thủ đoạn này là có thể thắng bản vương chứ?”
Nam tử mặt chữ quốc hừ lạnh một tiếng, trong cơ thể bỗng dưng bùng bổ ra lôi điện màu trắng mãnh liệt, nháy mắt đánh vỡ bàn tay bùn thành bột phấn.
“Lôi thủ, hỏa chưởng, mời ngươi một bữa no nê.” Hai tay của hắn bỗng dưng chập lại, bàn tay phải lóe lên lôi điện, trong bàn tay trái lại có lửa cháy hừng hực, tiếp đó song chưởng đồng loạt đánh về phía lồng ngực Hạ Thiên.
“Ầm!”
Dường như Hạ Thiên không kịp chốn, lập tức bị nó đánh trúng, thân thể liền như đạn pháo rơi xuống, nện ra một cái hố sâu không thấy đáy.
Nam tử kia vậy mà lại không hề vui mừng, bởi vì hắn phát giác được Hạ Thiên vẫn có sống, hơn nữa trong cái hố kia hoàn toàn không có bóng dáng của Hạ Thiên.
“Bây giờ mới thú vị này.” Hạ Thiên xuất hiện phía trước hắn, nắm đấm dữ đội đấm qua, “Đến đây, nếm thử nắm đấm của ta.”
Nắm đấm của Hạ Thiên không có lửa, cũng không có lôi điện, nhưng nam tử đó lại không dám cứng rắn đỡ nó, hắn nghiêng người tránh khỏi, sau đó song quyền lập tức đánh về bụng Hạ Thiên.
“Hả?” Nam tử thấy Hạ Thiên không có phản ứng gì, không hỏi bật thốt lên, lúc nhìn lại phát hiện nắm đấm của hắn vậy mà bị một cỗ chướng khí ngăn lại.
Giữa cỗ chướng khí là một cây châm bạc.
Trâm bạc rõ ràng rất dẻo, lại có thể ngăn chặn nắm đấm chứa đựng lôi điện và hỏa diễm của hắn.
“Không phải ngươi muốn xem Nghịch Thiên Bát Châm sao?” Hạ Thiên cười hi hi, “Vậy ta cho ngươi thưởng thức chút nhé, đừng nhắm mắt đó nha.”
“Song quyền của bản vương sao có thể sẽ thua một cây châm nhỏ nhoi được!” Nam tử rõ ràng không thể thừa nhận sự thật này, đột nhiên linh khí trong người tăng lên, lôi ý trong song quyền càng nồng đậm hơn, hỏa diễm cũng cháy mãnh liệt.
“Bộp!” Một mùi khét quỷ dị bốc lên.
“Nghịch Thiên Bát Châm không chỉ là châm pháp, mà còn có thể dùng cho con người.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một tiếng, cực kỳ thản nhiên: “Nghịch của nó là trời, trong đó cũng bao gồm thiên tượng, mà chút lực lượng ngươi dùng chính là mượn của gió, mây, sấm, lửa… Những cái này là hiện tượng tự nhiên.”
Nam tử kia đột nhiên hiểu ra gì đó, vẻ mặt bỗng chốc trở nên tái nhợt.
“Nhưng rõ ràng cảnh giới của ta cao hơn ngươi nhiều, sao ngươi có thể thắng ta.”
Hạ Thiên tùy đâm châm vào phía trước, chỉ trong nháy mắt lôi điện, hỏa diễm đều bị phá hủy, sau đó thẳng tay đâm vào mi tâm của nam tử đó.
Trong phút chốc, vạn tượng đều thu lại.
Gió ngừng mây tan.
Đỉnh núi vẫn là đỉnh núi đó, chỉ là ngắn hơn một chút, bởi vì có một cái hố đã được lấp đầy.
Nam nhân mặt chữ quốc quỳ sụp xuống đất, một lúc sau mới nghiến răng nói: “Ta chưa thua!”
“Đồ trong túi ngươi vẫn nên đừng lấy ra, kẻo làm mất mặt đấy.” Hạ Thiên cười biếng thu châm, khinh thường nói: “Nếu là đọ linh lực, thì ngươi khỏi cần đọ với ta.”
“Mặc dù không biết ngươi lấy kết kinh từ đâu, nhưng dù sao cũng có hạn, mà linh lực của ta là vô hạn.”
Cái tay đang lần vào túi của nam tử bỗng khựng lại, bởi vì trong túi hắn quả thực có mấy viên kết tinh màu đen, đây chính là tinh thạch linh lực, mỗi viên đều có lực lượng tương đương với bom hạt nhân, đó là thành quả nghiên cứu mấy ngàn năm của Thiên Cung.
“Ngươi nên trốn ở ngoại quốc, sung sướng làm Thiên Vương của ngươi, cần gì phải chạy đến quốc nội làm phiền nữ nhân của ta.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, nói với đối phương: “Nhưng ngươi lại động đến nữ nhân của ta, ta không thể để ngươi sống tiếp được.”
“Châm vừa nãy đã chọc thủng cái gọi là tiên thuật của ngươi, có điều ta cũng cho ngươi sống thêm ba ngày nữa, quay về bảo Cung chủ đó của các ngươi cũng được, Tiêu gia cũng được, là đừng đến phiền ta làm gì, nếu không ta sẽ trực tiếp đến chỗ các ngươi.”
Nam tử nở nụ cười thê lương, cũng không biết bởi vì thua trận, hay là vì Hạ Thiên cho hắn sống thêm ba ngày: “Hạ Thiên, ngươi đừng quá đắc ý, chỉ cần ta thôn phệ mấy viên tinh thạch sinh lực này, cho dù không giết được ngươi thì cũng phế mất nửa cái mạng của ngươi!”
“Chỉ có thể nói ngươi nghĩ nhiều rồi.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Mấy cái viên đá nát đấy cho dù ngươi nuốt hết, thì cũng không đánh lại ta, còn chả động đến được nửa cọng lông của ta, ngoại trừ bản thân ngươi tự bạo ra, thì sẽ không để lại bất kỳ hậu quả gì.”
“Ta không tin!” Nam tử mặt chữ quốc gào lên.
Hạ Thiên bĩu môi: “Vậy ngươi thử xem.”
Do dự hồi lâu, nam nhân kia vẫn không dám thử, chỉ chậm rãi đứng dậy nhìn Hạ Thiên: “Lần này là bản vương thua.”
“Nhưng bản vương cũng sẽ không dễ dàng chết như thế được bản vương sẽ còn quay lại tìm ngươi báo thù, ngươi chờ đấy cho ta.”
Hạ Thiên đã nghe chán mấy cái lời tuyên bố phức tạp này rồi, phần lớn người nói câu này đều không sống nổi để đến tìm hắn.
“Ta nhắc nhở ngươi, Cung chủ của Thiên Cung chúng ta là tiên nhân đến từ dị giới, nàng đã sớm cảm thấy hứng thú với ngươi.”
Nam tử kia bình tâm lại, hờ hững nói: “Mọi thứ của ngươi nàng đều biết.”
“Nàng nói sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi đi tìm nàng ấy.”
“Ta đi tìm nàng?” Hạ Thiên hơi đơ, vô thức hỏi lại một câu: “Nàng là ai thế, có đẹp không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận