Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2139. Trông mặt mà bắt hình dong

“Nếu bạn gái của ta đã lên tiếng, vậy ta trước tiên tha cho ngươi một mạng.” Hạ Thiên không quan trọng nói.
“Đa tạ Hạ tiên sinh, cảm ơn Ninh tiểu thư.” Sở Bì Khố vội vàng nói cám ơn, nhìn dáng vẻ còn gần như quỳ xuống dập đầu. Nam nhân thanh nhã, lịch sự với nữ nhân trung niên bên cạnh thấy vậy nhíu chặt mày, trong lòng rất là xem thường, rõ ràng bọn hắn cũng không biết Hạ Thiên là người như thế nào.
“A, ngươi cũng biết ta?” Ninh Nhụy Nhụy từ đầu tới đuôi không có giới thiệu qua chính mình, người đó lại mở miệng nói ra họ của nàng.
Sở Bì Khố gật đầu nói: “Ninh tiểu thư thế nhưng là niềm tự hào của đội tuyển quốc gia, thường xuyên đăng lên báo, ta làm sao lại không biết chứ. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi cũng là nữ nhân của Hạ tiên sinh.”
“Ta còn chưa phải là nữ nhân của tên gia hỏa này, chỉ là bạn gái của hắn.” Ninh Nhụy Nhụy thuận miệng giải thích một câu, nói xong lại cảm thấy không cần thiết, ở trong đáy lòng của bản thân nàng kỳ thực đã chấp nhận sự thật ấy.
“Hai tên đần độn đó là bạn của ngươi?” Bây giờ, Hạ Thiên không có đi sửa lại lời nói của Ninh Nhụy Nhụy, tiện tay chỉ chỉ nam nhân thanh nhã, lịch sự với nữ nhân trung niên kia.
Tâm thần của Sở Bì Khố run lên, vội vàng nói: “Không xem như là bạn bè, chỉ là bởi vì lợi ích chung nên tạm thời kết hợp lại mà thôi.”
“Sở Bì Khố, sắc mặt của ngươi cũng quá khó coi rồi.” Nam nhân thanh nhã, lịch sự đột nhiên biến sắc, “Cho rằng dựa vào một tên không biết từ đâu xuất hiện lẫn vào...... Ách!”
Lời còn chưa nói hết, Sở Bì Khố bỗng nhiên bước một bước về phía trước, vung quyền đập về phía miệng của người nam văn nhã, đánh đến răng trên miệng của đối phương đều rơi mất hơn phân nửa.
Nam nhân thanh nhã, lịch sự tự hiểu không phải đối thủ của Sở Bì Khố, đành phải cắn răng nuốt máu vào trong bụng, trong lòng yên lặng thề: “Sở Bì Khố, ngươi mẹ nó đừng rơi vào trong tay ta, đến lúc đó để các ngươi sống không bằng chết!”
Nữ nhân trung niên kéo nam nhân thanh nhã, lịch sựtử lui lại mấy bước: “Lão Sở, nếu ngươi đã quen biết với hai vị đó, vậy lần này coi như thôi, ngươi dẫn bọn hắn đi đi, chúng ta sẽ chia nhau ra từ đây, không can thiệp chuyện của nhau, như thế nào?”
Đùng!
Sở Bì Khố vung tay thì cho nữ nhân ấy một cái tát: “Ngươi thì tính là cái gì, cũng xứng mưu tính với Hạ tiên sinh. Mạng của các ngươi, còn phải xem Hạ tiên sinh có ý định so đo việc mạo phạm vừa nãy của các ngươi.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy Sở Bì Khố đó thật đúng là táo bạo nha, mặc dù không bằng Hạ Thiên, nhưng phong cách hành sự lại có chút tương tự, thật không hổ là đàn em vợ bé của lưu manh chết bầm này, từ một điểm đấy cũng có thể nhìn ra nữ nhân gọi là Sở Dao kia, tuyệt đối không phải tính khí tốt gì.
“Hạ tiên sinh, anh nói nên xử trí bọn hắn như thế nào?” Sở Bì Khố vẫn là bộ dáng vô cùng cung kính, hướng về phía Hạ Thiên cúi người chào nói.
“Ngược lại bọn hắn đều đã sắp chết rồi, quan tâm tới những kẻ có trí thông minh thấp như vậy làm gì.” Hạ Thiên ngáp một cái, không hứng thú lắm.
Ninh Nhụy Nhụy cũng nói: “Không cần để ý tới bọn hắn, chúng ta vẫn là đi phía trước xem.”
“Được.” Sở Bì Khố gật đầu, mười phần biết điều nói: “Vậy ta dẫn đường phía trước, thuận tiện nói rõ tình huống nơi này một chút cho hai vị.”
Không bao lâu, Sở Bì Khố dẫn Hạ Thiên cùng Ninh Nhụy Nhụy đi về phía sâu trong động phủ, sau đó những người canh giữ ở sau vòng sáng kia, lại không có người dám chặn bọn hắn lại.
“Mẹ nó! Sở Bì Khố đó quả thật là điên rồi!” Người năm văn nhã nhìn bọn hắn đi xa, mới phun ra miệng đầy máu cùng răng nát, hung hãn nói: “Sớm muộn cũng có một ngày, ta phải để hắn mất mặt!”
Nữ nhân trung niên lại nói: “Ngươi phải nên cảm ơn hắn, nếu không, chúng ta vừa rồi là thật sự đã chết.”
“Mẹ, ngươi đây là ý gì?” Giọng điệu của nam nhân thanh nhã, lịch sự khá không vui, “Với thực lực của ngươi, xử lý hắn không phải chuyện dễ dàng, ngươi không phải là coi trọng Sở Bì Khố à?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Nữ nhân trung niên trừng mắt với nam nhân thanh nhã, lịch sự một chút, “Hai người vừa nãy, ngươi chẳng lẽ không biết chút nào, nhất là người gọi Hạ Thiên kia?”
“Hạ Thiên? Chưa từng nghe nói qua.” Nam nhân thanh nhã, lịch sự ngẩng đầu suy nghĩ, tiếp tục nhổ mắng: “Đây chính là một cái tên đứng đầy đường, tên gọi đó không phải 1 vạn cũng có tám ngàn, hắn có gì đặc biệt hơn người.”
“Có gì đặc biệt hơn người?” Nữ nhân trung niên thở dài, “Mười hai năm trước, đây chính là nhân vật đáng sợ nhất Giang Hải thậm chí cả nước, cho dù là bốn gia tộc lớn của Kinh thành cũng không dám trêu chọc hắn. Chỉ là không biết vì sao, đột nhiên biến mất mười hai năm, ta vừa nãy cũng là không có phản ứng kịp, nếu không, tuyệt đối sẽ không cho ngươi đi trêu chọc hắn.”
Nam nhân thanh nhã, lịch sự vẫn còn có chút không tin: “Mẹ, ngươi xác định hắn lợi hại như vậy, ta thấy bộ dáng của hắn cũng bình thường không có gì lạ hết.”
“Trông mặt mà bắt hình dong, đây là chuyện ngu xuẩn nhất.” Người nẽ trung niên khiển trách: “Ngươi chừng nào thì có thể bỏ điểm đó?”
“Cho dù lời ngươi nói đều là thật, vậy thì thế nào?” Nam nhân thanh nhã, lịch sự còn chưa chịu phục, ánh mắt lại lần nữa ngang ngược đứng lên: “Hắn lợi hại đến đâu cũng là chuyện của mười hai năm trước, hơn nữa hắn cũng bị đưa đến tới nơi này, vậy điều đó có nghĩa là hắn cũng chỉ là một con cờ ẩn giấu của nhà họ Viên mà thôi, ta tại sao phải sợ hắn.”
“Lời ấy của ngươi thật cũng không nói sai.” Nữ nhân trung niên gật đầu, đối với đứa con can đảm khá hài lòng, “Ở bên ngoài, hắn xác thực xem như là vô địch thiên hạ. Nhưng ở nơi đây, con của ta chưa chắc không bằng hắn, huống chi cơ duyên của ngươi cũng chưa đến. Chờ ngươi trở thành người tu tiên, như vậy có thể tùy lúc xử lý hắn.”
“Mẹ, vậy cũng chớ do dự.” Nam nhân thanh nhã, lịch sự nắm lấy tay của nữ nhân trung niên, “Sở Bì Khố nói không chừng đã bị tiết lộ cơ duyên của ta, chúng ta nhất định phải tăng nhanh tốc độ.” Vẻ mặt của nữ nhân trung niên ngưng trọng gật đầu một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận