Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3728: Hắn tên Hạ Thiên, là chồng của ta

“Con mẹ nó, ngươi là ai?”
Nam nhân mặc âu phục đen bỗng nhiên phát hiện bên cạnh mình xuất hiện thêm một người. Sau khi nhìn kỹ, hắn ta nhìn thấy người này chỉ là một nam nhân trẻ tuổi chẳng có gì lạ: “Ở đây không có chuyện của ngươi. Nếu ngươi không muốn ăn đòn thì biến sang một bên.”
“Thật ra ta đang rất muốn bị đánh.” Người đến tất nhiên là Hạ Thiên. Hắn cười nói: “Nào, ngươi đánh ta một trận thử xem.”
“Mẹ nó, đây là ngươi tự tìm.” Nam nhân mặc âu phục đen chưa từng bị người nào khiêu khích trước mặt nhiều người như thế, hiển nhiên cũng không có ý lưu tình. Hắn ta xiết chặt nắm đấm đánh tới huyệt Thái Dương của Hạ Thiên.
Ánh mắt Dương San ngưng lại, lộ ra vẻ không hài lòng.
“A!” Đồng nghiệp tên Hân Hân của Dương San nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy hình ảnh thê thảm.
Bốp.
Một tiếng vang nhỏ, nắm đấm to bằng cái bát của nam nhân mặc âu phục đen đã bị Hạ Thiên hời hợt đẩy ra.
“Nắm đấm của ngươi chẳng có sức lực gì cả.” Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Chút khí lực đó mà còn đòi đánh người?”
Nam nhân mặc âu phục đen lấy lại tinh thần. Tiểu tử trước mắt rất có thể là người luyện võ. Hắn ta lạnh lùng nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có chút nội tình thì có thể khiêu chiến với ta. Lão tử là người của Bạch gia. Bạch gia có lai lịch gì, ngươi đừng nói với ta ngươi không biết đấy nhé.”
“Cái gì Bạch gia cái gì Hắc gia, ta chưa từng nghe nói qua.” Hạ Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó ngáp một cái: “Bây giờ tâm trạng của ta không tệ lắm. Ta cho ngươi ba giây cút sang một bên. Nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
Nam nhân mặc âu phục đen giận vô cùng, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng: “Ngươi dám bất kính với Bạch gia? Con mẹ nó, ngươi muốn chết?”
Nói xong, tay hắn ta mò xuống eo, đang định móc khẩu súng ra.
Đáng tiếc, tốc độ của hắn ta vẫn chậm. Tay của hắn ta vừa sờ đến cán súng, cả người đã bay lên, như một quả cầu lăn mấy trăm mét.
“Cừu ca.”
Đám tiểu đệ đang bao vây mấy người Hạ Thiên nhìn thấy, lập tức vọt đến đỡ người này lên.
“Cút hết cho ta.” Nam nhân mặc âu phục đen mất hết mặt mũi, đưa tay đẩy đám người đang đỡ mình ra, quát lớn: “Các ngươi đứng thất thần ra đó làm gì, tất cả lên hết cho ta, chặt tiểu tử kia thành tám mảnh.”
Đám tiểu đệ bừng tỉnh, cùng nhau xông về phía Hạ Thiên.
"A, a, a, a..."
Bọn họ còn chưa vọt đến trước mặt Hạ Thiên, tất cả đã bay hết ra ngoài, nện gã nam nhân mặc âu phục ngã xuống đất.
Tuy nhiên, người ra tay không phải Hạ Thiên mà là Dương San.
“Cút hết cho ta. Các ngươi về nói cho thiếu gia của mình biết, hắn ta nên quản mình cho tốt, đừng có muốn chết.” Gương mặt xinh đẹp của Dương San hiện lên sự phẫn nộ khó có: “Các ngươi cho rằng ta là ai? Còn dám ra tay với chồng của ta.”
Nam nhân mặc âu phục đen ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh đã bò lên. Sau khi lên xe, hắn ta nhịn không được quay đầu lại hô một tiếng: “Ngươi chờ đó, chuyện này không xong đâu.”
Đám tiểu đệ còn lại cũng tự mình lên xe, tất cả nhanh chóng lái xe rời đi.
Bành.
Chỉ là mới lái ra ngoài chưa được bao lâu, mấy chiếc xe bỗng nhiên bay lên, như một quả bóng da lăn vài vòng cho đến khi lăn vào bụi cỏ ven đường.
“Cha mẹ ôi, mắt của ta bị lóa hay là xuất hiện ảo giác?” Đồng nghiệp Dương San mở to mắt, khó có thể tin: “Vừa rồi, hắn, hắn đạp lăn những chiếc xe kia?”
Dương San mỉm cười: “Là ngươi bị lóa mắt đó.”
“Thật sao?” Đồng nghiệp Dương San dụi mắt, đang định nhìn lại thì đã bị Dương San kéo lên một chiếc taxi.
Đồng nghiệp ngồi phía trước, Dương San và Hạ Thiên ngồi phía sau.
“Ông xã, tại sao chàng lại xuất hiện ở đây?” Lúc này, Dương San mới hưng phấn, nhu tình nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên cười nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, đương nhiên là ta nhớ nàng rồi, cho nên mới đến tìm nàng nè.”
“Chỉ sợ không phải như vậy.” Dương San biết rõ Hạ Thiên đang dỗ cho nàng vui, nhưng sau khi nghe được, nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc: “Cũng không sao, gặp được chàng là ta vui rồi.”
Ngồi ở đằng trước, đồng nghiệp của Dương San như phát mộng, quay đầu lại hỏi: “San San, hắn, hắn là chồng của ngươi à? Tại sao ta không biết là ngươi đã kết hôn rồi vậy?”
Hạ Thiên nhìn nữ nhân đằng trước: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, nữ nhân kia là ai thế?”
“A, ta còn chưa giới thiệu cho chàng biết.” Gương mặt xinh đẹp của Dương San ửng hồng lên, có chút ngại ngùng giới thiệu với Hạ Thiên: “Nàng ấy là bạn học thời đại học của ta, tên Hàn Nhạc Hân, là một trong mười mỹ nhân hướng dẫn viên du lịch nổi tiếng cả nước. Ta đã cố ý đào được cho công ty Thanh Phong Sơn của chúng ta đấy.”
Hàn Nhạc Hân mỉm cười, có chút ngại ngùng: “Ta cũng chỉ xếp thứ ba thôi mà, ngươi xếp thứ hai thì sao?”
“Hắn tên Hạ Thiên, là chồng của ta.” Dương San nhìn Hạ Thiên, sau đó kiên định nói.
Hàn Nhạc Hân mỉm cười đưa tay với Hạ Thiên: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Ngươi có thể gọi ta là Nhạc Nhạc hay Hân Hân đều được.”
Hạ Thiên cũng không bắt tay.
Dương San thấy Hàn Nhạc Hân lúng túng, mỉm cười giải thích: “Ngươi đừng có để ý. Tính tình của hắn là như vậy đấy, không thích nắm tay người khác, nhưng hắn tuyệt đối không có ác ý với ngươi đâu.”
“Haha, người lợi hại luôn có chút cá tính.” Hàn Nhạc Hân mỉm cười, cũng không để trong lòng. Nàng làm hướng dẫn viên du lịch, người kỳ quái nhìn thấy cũng nhiều, cũng đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận