Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3920: Làm sao có thể thành công?

Một bên khác.
Nhạc chưởng môn cùng với Băng Vạn Phách bước vào cổng chính cấm địa Lăng Tiêu Điện, dự định mở một lối vào bên cạnh.
Ông ta nhận rất nhiều Thần Hỏa Đạn từ chỗ Tiết Vạn Tinh, còn có Thiên Sơn Thần Mang từ phái Thiên Sơn, toàn bộ chất đống bên cạnh cửa.
“Không cần phải phiền phức như thế.”
Băng Vạn Phách nhìn thấy, không khỏi lên tiếng: “Ngươi không phải muốn vào sao? Để ta mở cửa cho ngươi vào.”
“Sao?”
Nhạc chưởng môn kinh nghi hỏi: “Lão thái bà, ngươi muốn giở trò gì thế? Vừa rồi ngươi sống chết cũng không đồng ý, thậm chí bắt cháu gái của ngươi để uy hiếp ngươi, ngươi cũng không nhúc nhích chút nào. Tại sao bây giờ ngươi lại đổi ý thế?”
Băng Vạn Phách cũng không giải thích, chỉ nói: “Bây giờ ngươi có muốn vào hay không?”
“Đương nhiên là muốn rồi.”
Nhạc chưởng môn gật đầu, nhưng cũng không dễ tin Băng Vạn Phách: “Nhưng làm sao ta có thể tin được ngươi không phải cố ý đào hố lừa ta?”
Băng Vạn Phách không khỏi cười nhạo: “Ngay cả chút can đảm này mà ngươi còn không có, còn nói cái gì là thống nhất linh mạch thiên hạ. Đúng là tức cười.”
“Lão thái bà, mạng của ngươi đang nằm trong tay ta.”
Nhạc chưởng môn vô cùng khó chịu với thái độ của Băng Vạn Phách, lạnh lùng nói: “Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, giống như bóp chết một con kiến.”
Băng Vạn Phách tuyệt không sợ hãi, ngược lại ý trào phúng trên mặt lại càng đậm: ‘Vậy vì sao ngươi còn sợ con kiến này lừa gạt ngươi chứ?”
“Ngươi cho rằng phép khích tướng này hữu dụng đối với ta sao?”
Nhạc chưởng môn hừ lạnh một tiếng, đưa tay bóp cổ họng Băng Vạn Phách: “Bây giờ ngươi mở cửa cho ta, ta xem ngươi có thể giở trò gì.”
“Đại môn thì ngươi đừng suy nghĩ.”
Băng Vạn Phách thản nhiên nói: “Bên trái đại môn, đi dọc theo bức tường một trăm ba mươi bước, ở đó có một cơ quan.”
Nói đến đây, bà ngừng lại.
Nhạc chưởng môn làm theo lời Băng Vạn Phách, sờ vách tường bên trái, yên lặng đi một trăm ba mươi bước, sau đó quả nhiên sờ thấy có một thứ gì đó nhô lên trên vách tường. Nếu không cẩn thận, đúng là không cách nào phát hiện được.
Ông ta đưa tay sờ một chút, nó giống như một cục đá bình thường.
“Là cái này?” Nhạc chưởng môn hỏi.
Khóe miệng Băng Vạn Phách nhếch lên, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Nhạc chưởng môn cũng không hỏi tiếp, đột nhiên dùng sức nhấn một cái, hòn đá kia quả nhiên hõm vào.
Tiếp theo, ông ta nghe thấy bên trong vách tường truyền đến tiếng ầm ầm trầm đục, sau đó một cánh cửa nhỏ lộ ra.
“Sao? Đúng là có một cánh cửa nhỏ. Đến cấm địa phái Tuyết Sơn các ngươi cũng muốn gạt người?”
Nhạc chưởng môn cười lạnh: “Nếu đã là cấm địa bế sinh tử quan, không đột phá bình cảnh, vậy thì chỉ có chết. Bây giờ còn lưu lại cánh cửa này để giữ mạng, đúng là buồn cười.”
“Ngươi nói giống như phái Thiên Sơn các ngươi không có cánh cửa ngầm như thế này vậy.” Băng Vạn Phách đáp lại một câu.
“Tất nhiên là không có rồi.”
Nhạc chưởng môn quả quyết phủ nhận, sau đó cùng với Băng Vạn Phách bước vào bên trong.
Một lát sau, Ninh Vọng Hải và Ninh Nhụy Nhụy đều xuất hiện trước đại môn. Hai người nhìn thấy một đống bom và phù dược còn y nguyên, không khỏi có chút kinh ngạc.
“Bọn họ dự định cho nổ đại môn?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Ninh Vọng Hải nhìn cái đống đồ kia, không khỏi nói: “Là Thần Hỏa Đạn, còn có Thiên Sơn Thần Mang. Bọn họ mang đến nhiều như thế, quả thật là muốn nổ tung cánh cửa rồi. Tuy nhiên, cánh cửa này được chế tạo từ long thạch, cùng một thể với ngọn núi, cho dù nổ cũng vô dụng thôi.”
“Vậy bọn họ đâu rồi?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn chung quanh, cũng không nhìn thấy Băng Vạn Phách và Nhạc chưởng môn đâu.
Ninh Vọng Hải suy nghĩ một chút, sau đó đã có đáp án: “Hơn phân nửa là có cửa ngầm.”
“Cửa ngầm?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút ngoài ý muốn, kỳ quái hỏi: “Trong này không phải là nơi Chưởng môn tiền nhiệm phái Tuyết Sơn bế sinh tử quan sao? Tại sao lại còn có cửa ngầm?”
Ninh Vọng Hải nghe xong, không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng giải thích: “Không phải tất cả mọi người đều có thể thản nhiên đối mặt sinh tử. Tu tiên giả cũng giống như vậy. Dù sao chúng ta cũng không phải thần tiên, cho dù bế sinh tử quan cũng phải lưu lại chút hy vọng sống cho mình.”
“Tu tiên vốn là nghịch thiên mà. Mọi thứ đều lưu lại chút hy vọng sống cho mình, làm sao có khả năng thành công chứ?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu hỏi.
Nghe xong, Ninh Vọng Hải ngây ra, yên lặng nhìn Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Làm sao? Cháu nói sai gì à?”
“Không có, hẳn là cháu nói đúng.”
Ninh Vọng Hải lắc đầu, có chút cảm khái nói: “Thật ra, đạo lý chính là đơn giản như vậy. Tu tiên là chuyện nghịch thiên, để lại đường lui làm sao mà có khả năng thành công. Rốt cuộc thì cháu cũng đã học được từ Hạ Thiên một ít.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức phủ nhận: “Đây chính là cháu nghĩ ra, chẳng có liên quan gì đến hắn cả.”
“Ha ha.”
Ninh Vọng Hải khẽ cười một tiếng, cũng không nói tiếp đề tài này, ngẩng đầu nhìn hai bên trái phải đại môn: “Cháu đi bên phải, ta đi bên trái, chỗ nào có chút kỳ quái, chỗ đó hẳn là cơ quan.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, lập tức đi về phía bên phải nhưng rất nhanh đã trở về.
“Thế nào, bên phải có vấn đề gì không?” Ninh Vọng Hải hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Bên phải không có vấn đề, chỗ nào có dị dạng, cháu đều kiểm tra qua.”
“Vậy thì cháu cùng ta đi sang bên trái.”
Ninh Vọng Hải biết tốc độ của Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh, cũng không hỏi nhiều, chỉ chậm rãi bước sang bên trái đại môn.
Đi được mấy bước, ông đều dừng lại, cẩn thận kiểm tra dị vật trên dưới phải trái. Mặc kệ là hòn đá nhô ra hay là cái hố lõm xuống đều phải xem qua một lần.
“Gia gia, ở đây.”
Ninh Nhụy Nhụy không biết từ lúc nào đã đi trước Ninh Vọng Hải, lúc này nàng lên tiếng kêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận