Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2254. Cổ trùng

“Mối liên hệ giữa cổ trùng?”
Triệu Thanh Thanh khó hiểu hỏi: “Sao bọn chúng liên lạc được, gọi điện thoại hả?”
Hạ Thiên uể oải giải thích: “Cổ, loại vật này có cổ mẹ và cổ con. Nói như vậy, cổ sư sẽ nuôi cổ mẹ trong cơ thể của mình, như thế hắn mới thuận tiện sử dụng, cổ mẹ ra ngoài cũng tương đối nghe lời. Sau đó cổ mẹ sẽ sinh ra cổ con, cổ sư có thể dùng phương pháp đặc biệt để cấy mẹ con nó vào trong cơ thể của người khác. Tiếp đến hắn có thể mượn cổ mẹ để thao túng suy nghĩ, lời nói và hành động của đối phương, nhưng mà chỉ có cổ mẹ mới có thể điều khiển cổ con, còn cổ con thì không có cách nào phản kháng được. Tuy nhiên, nếu như cổ con chết, tất nhiên cổ sư sẽ phải chịu ảnh hưởng.”
“Sư phụ, vậy tình hình hiện tại của hai người bọn hắn thế nào?”
Sự hiểu biết của Triệu Thanh Thanh về cổ chỉ giới hạn trong truyền thuyết và những miêu tả trong một số tiểu thuyết nàng đã thấy qua khi còn đi học. Tổng thể cảm giác có vẻ huyền diệu khó giải thích, thần thần bí bí.
“Điều thú vị là ở ngay chỗ này.”
Hạ Thiên chỉ vào lão đầu mặc đồ nhà Đường và Lạc Ngọc Minh, cười hì hì nói: “Bên trong hai ngươi này đều là cổ con, nhưng vừa rồi chính lão nhân này đang thao túng tên ngốc họ Lạc và một người khác đã chết rồi.”
“Hả?”
Triệu Thanh Thanh có chủ không hiểu: “Vậy nghĩa là sao? Cổ mẹ đâu rồi?”
Hạ Thiên cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó nói “Tạm thời ta cũng chưa biết, nhưng có lẽ có liên quan đến âm Y Môn. Trên người tên họ Lạc này có dấu vết của châm pháp âm Y Môn, nhưng trên người lão ngân này lại không có.”
“m Y Môn?” Triệu Thanh Thanh nghĩ tới Y Tiểu Âm trước tiên: “Sư phụ, vậy ngươi có muốn gọi điện thoại cho Y Tiểu Âm hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không cần.”
Hạ Thiên trực tiếp lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến vợ Y Y. Chắc chắn là do dư nghiệt trước kia của âm Y Môn.”
Triệu Thanh Thanh hỏi: “Sư phụ, ngươi cũng có thể nhìn ra được chuyện này sao?”
“Chuyện này có gì mà nhìn không ra.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Châm pháp mà âm Y Môn đang dùng bây giờ đã bị ta sửa đổi mấy lần, mà châm pháp người này dùng vẫn là của mười hai năm trước, hắn còn tự cải biến một số chỗ. Nếu như sử dụng châm pháp âm Y Môn đã được ta sửa đổi thì việc khống chế tên ngốc họ Lạc này đơn giản hơn nhiều, hoàn toàn không cần đến cổ trùng gì đó.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Triệu Thanh Thanh cảm thấy tình hình đột nhiên trở nên phức tạp. Ban đầu nàng chỉ cùng Hạ Thiên tới chữa bệnh cho mẹ của Hứa Kiều Na. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Lạc Ngọc Minh sẽ đột nhiên xen vào. Bây giờ lại có thêm cổ trùng, rồi lại có liên quan đến dư nghiệt trước kia của âm Y Môn, thực sự quá loạn.
“Trước tiên hãy lấy cổ trùng trong cơ thể bọn hắn ra xem đã.”
Hạ Thiên nghĩ nghĩ, ngón tay khẽ động. Hắn lại lấy ngân châm ra lần nữa, chia châm ra rồi đâm lên người Lạc Ngọc Minh và lão đầu mặc đồ nhà Đường kia.
Không lâu sau, mũi của lão đầu mặc đồ Đường khẽ nhúc nhích, chỉ thấy một con côn trùng nhỏ màu đen chậm rãi bò từ trong ra.
Côn trùng màu đen gặp gió thì sinh ra một đôi cánh. Khi nó đanh muốn bay lên trời, Hạ Thiên bắn ra một cây ngân châm, trực tiếp đóng đinh con côn trùng màu đen này trên mặt đất.
“Đúng là không phải cổ mẹ.” Hạ Thiên liếc nhìn con côn trùng màu đen, có chút thất vọng nói một câu.
Ở một bên khác, Lạc Ngọc Minh lại có vẻ hơi khác thường, cơ thể càng ngày càng nóng, cỗ dị động kia cũng càng ngày càng kịch liệt.
“A…” Lạc Ngọc Minh liều mạng giãy dụa, trong miệng không ngừng kêu lên thảm thiết. Đáng tiếc, hình như vật trong cơ thể hắn không muốn đi ra ngoài, nó chỉ không ngừng đi quanh trong cơ thể hắn.
“Sư phụ, hắn sao thế... Có phải có vấn đề gì không?”
Triệu Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này, nàng có chút lo lắng, Lạc Ngọc Minh có thể đột nhiên nổ tung hay không?”
Hạ Thiên không nói gì, thẳng tay giết chết con cổ trùng màu đen đang bị đóng xuống đất kia.
Lúc này Lạc Ngọc Minh gào lên như giết heo, sau đó có một bóng trắng bay ra khỏi mũi hắn, có lẽ nó muốn bay ra ngoài cửa sổ.
“Muốn chạy, không có cửa đâu, cửa sổ càng không có.”
Hạ Thiên cười hì hì, vung tay bắn ra một cây ngân châm, bóng trắng kia lập tức bị đóng trên khung cửa sổ.
“A, con côn trùng này thật kinh tởm.” Triệu Thanh Thanh liếc nhìn cái bóng trắng đang bị ghim, nàng phát hiện ra đó là một con côn trùng màu trắng lớn bằng đầu ngón tay, đầu được bao lại bởi một lớp giáp xác cứng màu trắng hình tam giác, hai bên cơ thể mọc ra vô số chân nhỏ dài, chúng không ngừng ngọ nguậy.
Nàng ghét nhất là côn trùng, nhất là những con có nhiều chân.
Hạ Thiên bước tới đánh giả cổ trùng rồi tự lẩm bẩm: “Quái lạ, con côn trùng này không phải là vật ở trên địa cầu.”
“Ngươi có ý gì, nó không phải là vật trên địa cầu, chẳng lẽ là trên hành tinh khác sao?”
Triệu Thanh Thanh nhớ tới trước kia Hạ Thiên đã nhắc về chuyện tu tiên giả xuyên qua từ dị giới. Vì vậy nàng không nhịn được đặt câu hỏi.
“Con côn trùng này vốn dĩ không phải là cổ trùng.”
Hạ Thiên quan sát một lúc rồi đưa ra kết luận: “Chắc nó là ký sinh trùng trên người tu tiên giả đến từ dị giới, hoặc có lẽ là con rận, sau đó bị một tên ngốc nào đó dùng như cổ trùng.”
“Con rận?”
Triệu Thanh Thanh rùng mình một cái, cái thứ đồ chơi này thật sự còn ghê tởm hơn cả côn trùng: “Tu tiên giả đều phải tẩy tuỷ, làm sao có thể mọc ra loại vật này?”
“Thanh Thanh nha đầu, ngươi nghĩ sai rồi, không phải tất cả tu tiên giả đều phải tẩy tủy.”
Hạ Thiên cười hì hì giải thích: “Tẩy tuỷ phạt cốt, cho dù là ở trên tu tiên giới cũng không phải ai cũng có thể hưởng thụ được. Mà trên địa cầu, chỉ có ta mới có thể tẩy tuỷ cho người khác.”
“Khó khăn như thế sao?” Chịu ảnh hưởng bởi một số tiểu thuyết tu tiên, Triệu Thanh Thanh luôn cho rằng rửa tuỷ phạt cốt gì đó chỉ là thao tác cơ bản của tu tiên giả. Bất kể là ai ăn đan dược cũng có thể trực tiếp tẩy rửa những tạp chất bên trong cơ thể, linh căn viên mãn.
Hạ Thiên bĩu môi: “Tẩy tuỷ đâu phải dễ dàng như vậy, Nghịch Thiên Bát Châm cũng sẽ không xứng với hai chữ nghịch thiên này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận