Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2003. Chữa trong nháy mắt

"Vợ Y Y, không có bệnh nào mà ta không thể chữa khỏi, chỉ có bệnh ta không muốn trị mà thôi." Hạ Thiên lười biếng nói: "Đến bây giờ mà nàng vẫn không biết chuyện này sao?"
Đám người có chút cạn lời, không biết y thuật của tên này có thật sự lợi hại như lời hắn nói không, nhưng trình độ khoác lác tuyệt đối là không ai có thể sánh bằng.
"Ừ, thật ra bệnh của nàng ta rất đơn giản." Lúc này, Hạ Thiên thu tay lại, "Có điều trong cơ thể nàng có vài thứ kỳ quái, chúng đè nén không cho nàng trưởng thành, còn làm nàng nam không ra nam, nữ không giống nữ."
"Vậy phải chữa trị như thế nào? Có cần đi vào tìm một chỗ không?" Y Tiểu Âm hỏi.
"Vợ Y Y, hình như nàng cũng có chút choáng váng thì phải." Hạ Thiên có chút khó hiểu, "Vừa rồi ta đã chữa hết bệnh cho nàng rồi ta nha."
"Không phải chứ? Chữa khỏi rồi à?"
"Cứ như vậy thôi sao?"
"Lẽ nào hắn là kẻ lừa đảo?"
"Hừ, ta không tin, người ta hơn mười năm cũng chưa chữa hết bệnh, thế mà bây giờ đã khỏi rồi?"
"Chuyện đó cũng quá giả dối!"
Quần chúng vây xem nhao nhao tỏ vẻ không tin, đừng nói bọn hắn, ngay cả người mẹ của đứa bé gái kia cũng không quá tin tưởng.
"Y Tiên tiểu thư, bệnh của con gái ta thật sự đã......" Nữ nhân trung niên có chút lo lắng nhìn Y Tiểu m, nàng cũng không tiếp tục nói thêm gì, hiển nhiên là có chút cố kỵ, nhưng cho dù là bất cứ ai thì đều có thể rõ ràng ẩn ý trong lời nói của nàng.
"Nếu như chồng ta đã nói chữa khỏi, vậy dĩ nhiên là đã chữa khỏi rồi." Hiện giờ thì Y Tiểu Âm đã có thể gọi hắn là chồng mà không cảm thấy ngượng miệng, nàng hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, vô cùng tự nhiên.
Mà đối với những chuyện như vậy, nàng chắc chắn sẽ đứng về phía Hạ Thiên. Nếu Hạ Thiên đã nói chữa khỏi, vậy khẳng định đó là sự thật, bởi vì năng lực của hắn ở phương diện chữa bệnh là không cần bàn cãi, mà hiển nhiên hắn không cần thiết nói dối những chuyện đó.
"Thế nhưng, cái này, có phải chuyện ấy có chút quá......" Nữ nhân trung niên vẫn có chút chần chờ.
Thật ra Y Tiểu Âm có thể hiểu được sự nghi ngờ của đối phương, mỗi lần Hạ Thiên chữa bệnh cho người ta đúng là quá mức đơn giản, nàng cũng không nhìn ra đến cùng thì hắn đã chữa bệnh cho người ta như thế nào.
"Ngươi có biện pháp làm cho nàng ta tin tưởng đứa bé đã khỏi bệnh không?" Y Tiểu Âm nhìn về phía Hạ Thiên.
"Vợ Y Y, bọn hắn có tin hay không thì tùy thích." Hạ Thiên hiển nhiên không có hứng thú chứng minh chuyện nọ.
"Ngươi nghe ta một lần không được sao?" Y Tiểu Âm trừng mắt với Hạ Thiên, "Nếu như ngươi có thế làm cho nàng ta tin tưởng thì lập tức nói biện pháp, ta không muốn vẫn luôn ở đây dây dưa chuyện đó!"
"Vợ Y Y, vậy đợi lát nữa chúng ta đi ra ngoài chơi đi." Hạ Thiên cười hì hì đề nghị.
"Được thôi, bây giờ cũng sắp đến giữa trưa rồi, một chút nữa ta đi ăn cơm với ngươi." Y Tiểu Âm biết gia hỏa ấy lại đang ra điều kiện, nàng lười dây dưa với hắn, nhanh chóng đáp ứng.
Dù sao thì nàng cũng đã công khai thừa nhận Hạ Thiên là chồng của mình, những chuyện khác cũng không phải thứ gì quá ghê gớm.
"Nè, đại nha đầu hai mươi tuổi kia, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được bệnh tình của mình đã chuyển biến tốt hơn à? Trước đó ngươi vẫn luôn cảm giác bực mình, hơn nữa trong cơ thể vẫn luôn có loại ngứa ngáy khó có thể mô tả, dù rằng triệu chứng kia không phải rất nghiêm trọng, nhưng nó sẽ khiến ngươi luôn luôn cảm thấy không quá thoải mái." Hạ Thiên nhìn cô bé kia, trông có vẻ không cao hứng, "Hiện giờ những triệu chứng đó đã biến mất, ta chắc chắn là ngươi có thể cảm giác được. Còn nữa, ngươi không cần im lặng cả ngày như vậy, lúc trước ngươi nói chuyện giống như vịt kêu rất khó nghe, cho nên ngươi vẫn luôn không dám mở miệng, hiện tại ngươi chỉ cần lên tiếng thì sẽ biết giọng nói của ngươi rất bình thường."
"Mẹ, bệnh của ta chắc là đã khỏi thật rồi." Một giọng nói có chút thanh thúy vang lên, người nói chuyện chính là cô bé kia.
"Bé, ngươi, ngươi thật sự có thể nói chuyện rồi sao?" Nữ nhân trung niên nhìn đứa bé gái kia, trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin.
"Mẹ, là ta đây, giọng nói của ta thật sự đã biến thành bình thường rồi." Cô bé hiển nhiên cũng nghe được giọng nói của mình, vẻ mặt của nàng rất hưng phấn. Đúng như những gì Hạ Thiên nói, trước đó giọng nói của nàng thật sự rất khó nghe, điều ấy cũng là nguyên nhân mà nàng vẫn luôn im lặng không lên tiếng.
"Quá tốt rồi! Thật sự quá tốt rồi, cám ơn Y Tiên tiểu thư, cám ơn anh, chồng của Y Tiên tiểu thư, anh, anh thật đúng là thần y......" Nữ nhân trung niên có vẻ vô cùng hưng phấn, nhưng khi nàng còn định nói tiếp điều gì đó thì lại bị Hạ Thiên cắt đứt.
"Nè, nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì mau đưa con gái của mình về đi, đại khái chừng một, hai năm nữa thì nàng ta sẽ khôi phục hoàn toàn, trở thành một người trưởng thành chân chính, trước đó nhớ để ý tới phương diện ẩm thực, cho nàng ăn ngon một chút. Được rồi, cứ như vậy, đừng ở nơi đây làm phiền ta nữa, nếu không coi chừng ta đánh ngươi." Mặc dù Hạ Thiên đã cứu được người, nhưng hắn vẫn không thích hai mẹ con này, bây giờ bắt đầu lên tiếng đuổi người.
"Hai người các ngươi trở về đi, còn nữa, đừng quên lời dặn của chồng ta, nhớ bổ sung dinh dưỡng cho con gái ngươi nhiều một chút." Hiện tại, Y Tiểu Âm lên tiếng khuyên giải, người khác không hiểu hắn, nhưng nàng thì thật sự quá biết gia hỏa này, nếu hai mẹ con này còn chần chờ không chịu đi thì thật sự rất có thể bị hắn đánh.
Đến lúc đó, gia hỏa kia đè ra đánh người mà mình vừa mới chữa khỏi, mới nghe thôi cũng đã thấy hắn giống bệnh tâm thần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận