Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3110: Ngươi quỳ thật sao?

Hồ Ứng Hùng nghe xong, không khỏi cười nhạo: “Ông đang thả rắm chó à? Đám cổ trùng này đều do tổ tiên Hồ gia chúng ta để lại, cổ tổ cũng chưa từng rời khỏi Nam Cương. Cổ chủ chỉ có thể thủy tổ cổ tộc hoặc Cổ Thần bà bà, Hạ Thiên làm sao có thể là cổ chủ được?”
“Ta nói trên người Hạ Thiên có khí tức chủ nhân chứ ta không nói hắn chính là cổ chủ.” Vạn Quy Nhân vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Tuyệt đối không có khả năng. Ta thấy ngươi và Hạ Thiên chính là cùng một bọn, mưu đồ làm loạn.” Hồ Ứng Hùng vẫn quả quyết phản bác. Bởi vì ông ta biết rõ ràng ý vị bên trong như thế nào. Nếu trên người Hạ Thiên có khí tức của cổ chủ, bọn họ còn tranh chức gia chủ cái gì nữa. Đến lúc đó, toàn bộ cổ tộc đều phải nghe theo lệnh của Hạ Thiên.
Vạn Quy Nhân lười so đo mấy chuyện này với Hồ Ứng Hùng: “Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Sự thật chính là như thế.”
“Tóm lại, thuyết pháp này khó mà phục chúng.” Hồ Ứng Hùng vẫn cao giọng phản đối: “Quanh co lòng vòng, miễn cưỡng gán ghép. Vì sao Hạ Thiên không thể là thủ phạm nổ súng vừa rồi? Cổ trùng cũng đã xác nhận là hắn, vậy thì chính là hắn. Mẹ, cổ trùng là do mẹ nuôi lớn, chẳng lẽ mẹ cũng tin bọn chúng sẽ nhận Hạ Thiên làm chủ?”
Hồ lão thái thái im lặng.bà đương nhiên không tin. Đám cổ trùng này do chính tay bà nuôi lớn, ăn đều là máu của bà, sao có thể bỗng dưng nhận người khác làm chủ?
Nếu không phải nhận chủ, vậy cũng chỉ có một khả năng, Hạ Thiên chính là người nổ súng vừa rồi.
“Hạ Thiên, ngươi giải thích việc này như thế nào?” Hồ lão thái thái quyết định cho Hạ Thiên một cơ hội giải thích: “Chỉ cần ngươi giải thích được, lão thân sẽ tin ngươi.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Tại sao ta lại phải giải thích? Ngươi có tư cách gì mà bắt ta giải thích?”
“Ta thấy ngươi tìm không được lý do, chỉ muốn viện cớ.” Hồ Ứng Hùng lạnh giọng quát: “Người đâu, bắt hắn lại cho ta, giải xuống mật lao, sau đó, ta sẽ thẩm vấn hắn. Hắn tuyệt đối có đồng bọn.”
Hạ Thiên khinh thường nhìn Hồ Ứng Hùng: “Cho nên, ta xem thường nhất chính là loại ngu ngốc như ngươi. Dám làm không dám nhận thì thôi, còn luôn mồm vu oan cho người khác. Thủ đoạn vu oan cấp thấp như thế, ngươi đúng là muốn ăn đòn.”
“Ngươi nói cái gì?” Hồ Ứng Hùng thấy Hạ Thiên dám cắn ngược ông ta một cái, không khỏi tức đến thở hổn hển: “Mẹ, mẹ ngàn vạn lần không thể tin hắn. Hắn đang nói hươu nói vượn đấy.”
Hạ Thiên cũng lười nói nhảm, phủi phủi mấy con bọ rùa trên vai: “Đừng ở đây nữa, lo đi xxx chuyện của các ngươi đi.”
Đám bọ rùa giống như nghe hiểu được tiếng người, lập tức bay khỏi vai Hạ Thiên, chuyển hai vòng trên đầu người tham gia yến hội, cuối cùng rơi xuống đầu Hồ Ứng Hùng.
“Cái này, cái này… đây nhất định là Hạ Thiên động tay động chân.” Hồ Ứng Hùng lập tức giải thích: “Mẹ, vừa rồi mẹ cũng nhìn thấy, con đứng cách mẹ không xa. Nếu con nổ súng, mẹ tuyệt đối có thể phát hiện. Hơn nữa, khi đó con không thể động đậy được, làm sao mà nổ súng?”
Hồ lão thái thái cũng cảm thấy nghi ngờ. Đứa con trai này có bản lãnh như thế nào, bà là người rõ nhất, tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi áp chế của Khí cổ. Nó thật sự không có khả năng nổ súng.
“Vậy thì ai là người nổ súng?” Hồ Hóa Vũ cũng có chút không hiểu: “Không được, chỉ có thể rà soát từng người. Mùi hương thì có thể dùng biện pháp che giấu, nhưng mùi thuốc súng thì không thể tiêu tán được.”
“Các ngươi đúng là quá ngu.” Hạ Thiên cười nói: “Ai nói đó là tiếng súng? Cho là tiếng súng đi, ai quy định tiếng súng vang lên thì nhất định phải bắn ra từ súng?”
Hồ Hóa Vũ sững người: “Tiếng súng vang lên không phải phát ra từ súng, vẫn có thể phát ra được từ thứ khác.”
“Cũng có thể phát ra từ súng.”
Hạ Thiên tiện tay nhặt một miếng xương gà làm tư thế nổ sung với Hồ Ứng Hùng.
Ầm.
Bỗng dưng, lại một tiếng súng vang lên. Hồ Ứng Hùng lập tức ngã xuống đất, khắp gương mặt chỉ toàn là kinh hãi, giống như bị trúng đạn thật. Kết quả, ông ta sờ lên người, lông tóc không thương, không khỏi lồm cồm bò dậy.
“Chuyện quá đơn giản nhưng các ngươi cứ nhất định phải nghĩ cho phức tạp.” Hạ Thiên ném xương gà sang một bên: “Khẩu kỹ mà thôi, các ngươi cũng bị mắc lừa, không khỏi quá ngu xuẩn đi.”
Tất cả những người tham gia yến hội đều nhìn nhau, bọn họ lại bị thủ đoạn nhỏ này lừa gạt.
“Súng vang lên là khẩu kỹ, nhưng vì sao Khí cổ lại bị giết?” Hồ Hóa Vũ lấy lại tinh thần đầu tiên, vội hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên không kiên nhẫn liếc nhìn Hồ Hóa Vũ: “Chuyện này liên quan gì đến ta, tự ngươi tìm hiểu đi.”
“Là châm.” Linh quang chợt lóe lên trong đầu A Cửu. Nàng vội giải thích: “Hơn nữa còn có thể là băng châm cực nhỏ. Sau khi cổ trùng nổ tung, châm cũng theo đó mà hòa tan.”
“Hai người các ngươi chỉ đang nói hươu nói vượn, một chút chứng cứ rõ ràng cũng không có.” Hồ Ứng Bảo tiến lên đỡ Mạc Công dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta thà tin tưởng ngươi chính là người giở trò quỷ từ đầu đến đuôi.”
Hạ Thiên nhún vai: “Ngươi tin thì tin, không tin thì thôi. Nhưng điều này chỉ có thể nói ngươi ngu hết thuốc chữa.”
“Băng châm cũng không dễ giấu.” A Cửu nhìn xung quanh, rất nhanh đã nghĩ thông suốt: “Không thể giấu băng châm trên người, vậy cũng chỉ có thể giấu bên trong một số khí cụ đặc biệt.”
Nói xong, A Cửu bỗng nhiên đưa mắt nhìn thủ trượng mà Mạc Công đang cầm: “Vị lão tiên sinh này, có thể ch ta xem qua thủ trượng của ngươi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận