Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3526: Không có bản lãnh thì không đến được nơi này đâu

“Ta không đi.”
Kim Ti tỷ tỷ lắc đầu, dùng toàn thân kháng cự đề nghị của Ninh Nhụy Nhụy: “Ở dưới kinh khủng lắm, ngươi cũng đừng đi, sẽ chết đấy, hay là thôi đi.”
“Ngươi không muốn khôi phục ký ức sao?” Ninh Nhụy Nhụy cũng không thúc giục, chỉ từng bước thuyết phục: “Ta không làm gì tổn hại cả, ta chỉ lén lút đi nhìn vài lần thôi, không kinh động bất kỳ ai.”
“Nhìn lén?” Kim Ti tỷ tỷ có chút không tin tưởng cho lắm, chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy: “Ngươi nhất định gạt ta. Làm gì có chuyện tốt như thế? Ngươi nhất định có dự định khác.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười: “Ngay cả cái này cũng bị ngươi nhìn ra, ngươi đúng là thông minh.”
“Đương nhiên rồi, mặc dù ta mất trí nhớ nhưng ta không phải đồ ngu ngốc.” Kim Ti tỷ tỷ làm ra vẻ đắc ý: “Bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng gạt ta, ta không bị mắc lừa đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, cũng không còn suy nghĩ muốn dụ khỉ lông vàng xuống đó nữa: “Ngươi ngoan ngoãn ở đây đi. Ta xuống xem thử một chút.”
“Không, ngươi đừng đi.” Kim Ti tỷ tỷ kéo áo Ninh Nhụy Nhụy: “Ở đó nguy hiểm lắm, thường xuyên có người chết. Cứ cách nửa đêm sẽ phát ra tiếng vang rất khủng bố. Ta phải dùng đá để chặn lỗ tai mới có thể ngủ được.”
“Ngươi nói như vậy, ta lại càng muốn xuống dưới đó xem một chút.” Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười, nói với khỉ tóc vàng: “Ngươi yên tâm đi, cho dù ngươi không mang theo ta xuống dưới, ta cũng sẽ nhờ bạn của ta giúp ngươi chữa khỏi căn bệnh mất trí nhớ này.”
Kim Ti tỷ tỷ khoanh tay, lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi nói như vậy, ta lại càng không mang ngươi xuống dưới đó đâu.”
“Không cần, tự ta đi là được.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không tiếp tục dây dưa, trực tiếp rời khỏi, đi theo hướng khỉ tóc vàng đã chỉ, chậm rãi bước về phía trước.
Đi không bao lâu, bỗng nhiên bên dưới không còn, cả người đột nhiên rơi xuống.
Cũng may, Ninh Nhụy Nhụy đã học được Phiếu Miễu Bộ, nhẹ nhàng đảo một cái, thân hình ngưng lại giữa không trung.
Phóng nhãn nhìn chung quanh, nàng phát hiện nơi này là một lòng đất thiên nhiên khá rộng rãi.
Không gian cực lớn, nhưng ánh sáng lại không đủ.
Hơn nữa, bóng tối nơi này giống như có thực chất, dường như đang lưu động.
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác nơi này quả nhiên không tầm thường. Khí tức hắc ám lưu động có chút tương tự với quỷ ảnh hắc lãng mà nàng và Hạ Thiên đã gặp bên trong bí cảnh Quy Khư.
Dưới đáy hắc ám, trong một góc khác.
Ba bóng người mơ hồ đang nhìn nhất cử nhất động của Ninh Nhụy Nhụy không chớp mắt.
“Hắc hắc hắc, lão đao đầu, lão cẩu tử, rốt cuộc lại có người đến.” Trong bóng tối vang lên một giọng nói cực kỳ yếu ớt, nghe giống như một lão phụ nhân mệt mỏi: “Người đến lần trước là khoảng bốn mươi năm trước. Ta chờ đến sốt ruột luôn.”
Tiếp theo, lại có một âm thanh hưởng ứng: “Là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân cực đẹp. Ta đúng là có phúc.”
“Lão đao đầu, ngươi phúc khí cái rắm đấy. Không thấy người ta đang bay sao, nhất định không đơn giản.” Một âm thanh sắc nhọn như thái giám vang lên.
“Ha ha, không có bản lãnh thì không đến được nơi này đâu. ’ Lão phụ nhân cười lạnh, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy giữa không trung: “Đúng là một túi da tốt, nhưng nó là của ta, các ngươi ai cũng không được phép đoạt.”
Lão thái giám khó chịu nói: “Hừ hừ, Bì đại tỷ, ngươi nói vậy là sao? Túi da kia làm sao của ngươi được?”
“Đúng vậy, nữ nhân này là của lão tử, nhẫn nhịn hơn ba mươi năm, làm sao cũng phải thoải mái một chút.” Lão đao đầu buồn bực rống lên, có chút tức giận: “Hai người các ngươi không được đoạt của ta, nếu không, ta đánh các ngươi đấy.”
Lão phụ nhân cười lạnh một tiếng, mắng to: “Đúng là tiện cốt đầu, trong đầu chỉ toàn là phế liệu màu vàng, chẳng bao giờ thành đại sự.”
“Liên quan gì đến ngươi, lão tiện bì, ngươi tự lo cho mình đi. ’ Lão đao đầu bất mãn mắng: “Bốn mươi năm trước, nếu không phải ngươi nhiều chuyện, lão tử đã sớm bắt được nữ nhân kia, làm sao có chuyện mãi cô độc như thế này?”
Lão phụ nhân hơi khinh bỉ: “Ngươi đúng là không biết mất mặt là gì. Dáng dấp ngươi ra sao, trong lòng ngươi còn không biết rõ? Năm đó, Nhiếp Vân Yên không phải tình nguyện chết chứ cũng không muốn ở với ngươi sao?”
“Đánh rắm!” Lão đao đầu nghe xong, giận tím mặt: “Nhiếp Vân Yên là phản đồ Nhiếp gia, vốn là Nhiếp gia chủ thưởng cho lão tử. Kết quả tiện nhân kia coi trọng tiểu tử ngoại lai, phản bội Nhiếp gia, là Nhiếp gia chủ dựa theo gia pháp mà xử tử, liên quan gì đến ta.”
“Được, đừng ồn ào, đều là chuyện cũ năm xưa hết rồi, nhắc lại làm gì nữa.” Lão thái giám lắc đầu, chỉ cảm thấy hai người này quá ồn ào.
Lão phụ nhân vô cùng khinh thường, giọng điệu âm lãnh: “Lão thái giám, ngươi cũng không phải kẻ tốt lành gì. Không đúng, ngươi ngay cả chim cũng không có. Ta ở đây đủ rồi. Bắt nữ nhân kia xong, ta đi tìm vị đại nhân kia. Cho dù giao ra tất cả linh uẩn, ta cũng muốn đổi lấy một cơ thể tự do.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nào có chuyện tốt như thế chứ.” Lão đao đầu cười nhạo: “Không nói trước ngươi có thể có được bao nhiêu linh uẩn. Cho dù vị đại nhân kia đồng ý, ngươi biết Nhiếp gia nhiều bí cảnh như vậy, Nhiếp gia sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Nhiếp gia?” Lão phụ nhân cười lạnh, càng thêm khinh thường: “Hừ hừ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận