Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4105: Mệnh của ta vốn là của sư tôn cho

“Thật kỳ lạ, vợ Y Y, nàng đến đó làm gì nhỉ?” Hạ Thiên biết chỗ đó nhưng cũng không hứng thú với chỗ đó chút nào.
Sau khi nhớ kỹ bản đồ, Hạ Thiên cất điện thoại, quay sang nhìn Phù Diêu Tiên Tử trên giường. Tuy nói Thanh Phong Sơn vô cùng an toàn, nhưng trạng thái của nàng bây giờ có chút nguy hiểm. Nếu không có ai canh chừng, hắn thật sự không yên lòng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tiếp theo, một âm thanh quen thuộc vang lên: “Chồng, chàng ở bên trong à?”
“Ừm, là vợ Tiểu Tiểu Dương sao? Tại sao nàng lại đến đây?” Hạ Thiên mở cánh cửa nhà gỗ, cao hứng hỏi.
“Là Vũ Cơ tỷ tỷ không yên tâm chàng, cho nên tỷ ấy bảo ta đến giúp đỡ.” Dương San liếc nhìn Phù Diêu Tiên Tử trên giường: “Làm sao? Ta đến không phải lúc à?”
Hạ Thiên mỉm cười, tiến lên ôm lấy eo Dương San, hôn một cái thật sâu: “Nàng đến rất đúng lúc, ta đang cần nàng giúp đỡ.”
Dương San nói: “Chàng nói đi, chàng cần ta làm gì?”
“Bây giờ nàng ấy còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng muốn trị tốt cho nàng ấy, ta cần vợ Y Y hỗ trợ.”
Hạ Thiên thuận miệng giải thích với Dương San: “Bây giờ ta phải đi đón vợ Y Y, nhưng lại không yên tâm để nàng ấy ở đây một mình. Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng ở đây canh chừng một chút nhé, đừng cho bất cứ kẻ nào quấy rầy là được.”
“Không thành vấn đề.”
Dương San gật đầu, nhưng lại có chút do dự: “Nhưng nếu chẳng may nửa đường nàng ấy bỗng nhiên có triệu chứng gì thì phải làm sao?”
Hạ Thiên nói: “Nàng ấy bị tiêu hao linh khí quá độ, thần thức hơi lơ lửng không cố định, cơ thể cực kỳ suy yếu. Chỉ cần không gián đoạn rót linh khí vào sẽ không có triệu chứng gì khác.”
Dương San cái hiểu cái không: “Chàng có cần ta hỗ trợ rót linh khí vào cho nàng ấy hay không?”
“Tạm thời không cần.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Ngoại trừ ta, ai cũng không biết cách rót linh khí. Chỉ cần sơ ý một chút, nàng có khả năng sẽ bị phản phệ.”
Hạ Thiên đâm cho Phù Diêu Tiên Tử mấy châm, chậm rãi nói: “Mấy châm này có thể chèo chống được một lát. Nếu quả thật có điều gì xảy ra ngoài ý muốn…”
Lời còn chưa nói hết, cả người Hạ Thiên đã không thấy tăm hơi đâu.
“Chồng?” Dương San sửng sốt, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tại sao còn chưa nói xong đã bỏ đi rồi?”
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, Hạ Thiên đã một lần nữa quay lại, còn mang theo một đạo đồng áo trắng và một thiếu nữ áo trắng.
“Bọn họ là ai?” Dương San hỏi.
Hạ Thiên chỉ vào thiếu nữ mặc áo trắng, giới thiệu: “Đây là hóa thân của linh mạch Thiên Sơn, nợ ta một món ân tình, vừa vặn hôm nay để nàng ấy trả.”
“Ta tên Luyện Tố Tố.” Thiếu nữ áo trắng chắp tay với Dương San: “Xin chào Hạ phu nhân.”
Dương San sửng sốt, nhất thời không biết có nên tiếp nhận cách xưng hô Hạ phu nhân hay không. Người có thể đảm nhận xưng hô “Hạ phu nhân” có quá nhiều.
Hạ Thiên không thèm để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, lập tức giới thiệu đạo đồng áo trắng: “Đây là…”
Nói được một nửa, hắn quay sang hỏi đạo đồng áo trắng: “Lúc đó chúng ta định quan hệ là gì nhỉ? Tự ngươi nói đi.”
Đạo đồng áo trắng cười khổ: “Tại hạ Hạ Sơn Linh, xin chào chủ mẫu. Ta là do linh mạch Chung Nam Sơn biến thành, trước mắt được xem là môn đồ của Hạ tiên sinh.”
“Được rồi, môn đồ thì môn đồ.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái. Trước kia hình như không phải môn đồ, nhưng bây giờ hắn lười so đo sự khác nhau trong đó.
Dương San nói với Hạ Thiên: “Chồng, chàng gọi bọn họ đến là để làm gì?”
“Đúng vậy, Hạ Thiên, ngươi tìm tỷ tỷ ta đến làm gì thế?” Ban đầu, Luyện Tố Tố có chút bất mãn: “Ta còn phải chỉnh đốn phái Thiên Sơn nữa. Nếu ngươi chỉ muốn tiêu khiển ta, ngươi đừng trách ta trở mặt nhé.”
Hạ Linh Sơn ngược lại nhu thuận hơn: “Tiểu đạo tuân theo sự phân phó của sư tôn.” “Cũng không có việc gì lớn cả.” Hạ Thiên nói một cách ngắn gọn: “Hai người các ngươi phòng hộ đại trận hộ sơn Thanh Phong Sơn giùm. Một là đừng để cho bất cứ người nào tiến lên đỉnh núi. Hai là liên tục rót linh khí cho Phù Diêu Tiên Tử trong phòng.”
Dương San nói: “Bọn họ có thể khống chế được phân tấc sao?”
Hạ Thiên đáp: “Yên tâm đi, ta vừa châm thêm mấy châm. Mặc kệ bọn họ rót bao nhiêu linh khí đều phải trải qua ngân châm điều chỉnh.”
“Chỉ chút chuyện nhỏ này thôi sao?” Luyện Tố Tố liếc mắt, vẫn cảm thấy Hạ Thiên đang tiêu khiển nàng. Tuy nhiên, điều này cũng không quan trọng. Dù sao cũng xem như trả lại nhân tình.
Hạ Linh Sơn không nói hai lời, hơi khom người trước mặt Hạ Thiên, sau đó bước ra ngoài đại trận hộ sơn.
“Này, ngươi là con của hắn sao?”
Luyện Tố Tố có chút bất mãn, tiến lên ngăn cản Hạ Linh Sơn: “Hắn nói cái gì thì là cái đó, cũng không cò kè mặc cả. Nếu chẳng may nữ nhân kia là hang không đáy thì sao, hút hết linh khí của ngươi, vậy xem như ngươi thảm rồi.”
Hạ Linh Sơn chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Sư tôn có lệnh, vậy thì nhất định phải tuân thủ vô điều kiện. Mệnh của ta vốn là của sư tôn cho.”
“Đúng là cổ hủ, đầu gỗ mục.” Luyện Tố Tố chẳng thèm ngó tới Hạ Linh Sơn, nhưng cũng không phản bác, chậm rãi đi theo sau lưng hắn ta. Còn Hạ Thiên, lúc này hắn đã lướt ngang không trung, bay ra biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận