Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3101: Ta chúc ngươi chết muộn một chút

Người đã đến đông đủ, thức ăn cũng được mang lên.
Hồ lão thái thái mỉm cười kéo Vạn Quy Nhân vào vị trí chủ tọa: “Cảm tạ chư vị có thể bỏ chút thời gian đến đây tham dự buổi tiệc. Lão thái thái ta thật sự cảm thấy rất ngại. Cho nên, mọi người cứ tự nhiên, không cần câu nệ.”
Hạ Thiên tuyệt không khách sáo, bắt đầu ăn cơm.
Những người khác thấy vậy, không khỏi tỏ thái độ ghét bỏ, trong lòng suy nghĩ không biết tên nhà quê này ở đâu ra, tám đời chưa ăn cơm sao? Chủ nhân còn đang nói chuyện, hắn đã bắt đầu ăn, không biết phép lịch sự gì cả.
A Cửu cũng cảm thấy ngại, nhưng nàng cũng không có ý định ngăn cản Hạ Thiên, bởi vì có ngăn cũng vô dụng, cũng không cần thiết phải ngăn.
“Này, tiểu tử ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao?” Một lão thân sĩ ngồi bên cạnh Hạ Thiên nhịn không được gõ bàn nhắc nhở một câu.
Hạ Thiên vừa ăn vừa đáp: “Đương nhiên không phải rồi, nhưng nếu ngươi không ăn, rất nhanh ngươi cũng sẽ đi đầu thai đấy.”
Lão thân sĩ nghe xong, giận tím mặt, quát lạnh: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta chọc ngươi sao, há miệng liền mắng, ngươi có tố chất hay không vậy?”
“Ta không có tố chất thì thế nào?” Hạ Thiên tỏ ra đương nhiên: “Ngươi có tố chất, vậy ta chúc ngươi chết muộn một chút.”
“Ngươi!” Lão thân sĩ tức đến mức thiếu chút nữa thổ huyết, nói không lại Hạ Thiên, đành phải quay đầu đi, biểu hiện ta lười so đo với ngươi.
Hạ Thiên cảm thấy lạ, vội hỏi A Cửu: “Lão đầu nhi này sao lại giận rồi? Ta rõ ràng nói đúng mà, chết muộn một chút không tốt sao?”
“Đúng, ngươi nói đúng, ngươi nói nhiều thêm một chút nữa đi.” A Cửu tức giận trừng mắt: “Tốt nhất gặp người thì nói, ngươi nhất định sẽ kết giao được với rất nhiều bạn mới.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Ta chẳng hứng thú kết giao bạn mới gì cả. Nơi này chẳng ai có tư cách làm bạn với ta.”
“Tiểu tử, ngươi đúng là ngông cuồng.” Lão thân sĩ kia một lần nữa nhịn không được, liền nói với Hạ Thiên: “Ngươi có biết người dự tiệc hôm nay có thân phận gì không mà dám nói như thế?”
“Ta mặc kệ người dự tiệc hôm nay có thân phận gì, cũng không có tư cách làm bạn của ta.” Hạ Thiên lười biếng đáp.
Lão thân sĩ trừng Hạ Thiên, hơi cười nhạo: “Lão phu thật sự sống uổng phí bảy mươi sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta gặp được loại người cuồng vọng vô tri như ngươi, lại còn tự cho là thú vị nữa.”
“Ngươi đừng có sống uổng phí bảy mươi sáu năm gì cả. Ngươi nhiều nhất cũng chỉ bảy mươi lăm năm. Qua đêm nay ngươi sẽ chết, không sống đến bảy mươi sáu đâu.”
“Đủ rồi.” Lão thân sĩ không cách nào chịu nổi, vỗ bàn mắng to: “Tiểu tử, nếu ngươi không xin lỗi lão phu, việc này tuyệt đối không xong đâu. Ngươi đừng tưởng ta đang nói đùa.”
Hạ Thiên vẫn vân đạm phong khinh như cũ: “Ta nói là sự thật, tại sao lại phải xin lỗi?”
“Chuyện gì xảy ra thế?” Có người chú ý đến động tĩnh bên này, nhịn không được liền hỏi thăm: “Mạc Công, ai chọc ngươi tức giận thế?”
Lão thân sĩ giơ quải trượng trong tay lên chỉ vào Hạ Thiên: “Tiểu tử này lên tiếng sỉ nhục lão phu, nếu không đuổi hắn đi, lão phu không tham gia yến hội cũng được.”
Người đến chính là Nhị thúc của Hồ Hóa Vũ Hồ Ứng Bảo. Ông ta đã sớm bất mãn đối với Hạ Thiên, lập tức lạnh giọng cảnh cáo: “Tuy nói các ngươi cũng là khách quý nhận lời mời đến đây, nhưng xin các ngươi tôn trọng Hồ gia chúng ta một chút, đừng gây chuyện. Bằng không, bây giờ ta mời các ngươi ra ngoài.”
“Ra ngoài? Tại sao lại phải ra ngoài?” Hạ Thiên tiếp tục ăn thức ăn: “Nơi này sắp sửa có trò hay để xem, hơn nữa món ăn còn rất ngon, ta không đi đâu.”
Hồ Ứng Bảo sửng sốt, cảm giác trong lời nói của tiểu tử này có chỗ chỉ, nghĩ lại hẳn là ông ta đã quá lo lắng: “Vậy ta mời ngươi yên tĩnh lại một chút, mẹ của ta đang nói chuyện đấy.”
“Bà ấy nói kệ bà ấy, ta ăn kệ ta, hai chuyện chẳng liên quan nhau.” Hạ Thiên tùy ý trả lời.
“Mạc Công, nếu không ta đổi chỗ cho ngài nhé.” Hồ Ứng Bảo biết Hạ Thiên là khách do Hồ Hóa Vũ mời đến, tạm thời không cách nào đuổi hắn đi, đành phải nói với lão thân sĩ: “Ngài có thể ngồi gần mẹ ta một chút, dạo gần đây bà ấy còn nhắc đến ngài đấy.”
Mặt lão thân sĩ giãn ra, mỉm cười nói: “Lão tỷ tỷ thật sự khách sáo quá rồi. Được rồi, ta cũng không chuyển chỗ nữa, tránh gây thêm phiền phức cho lão tỷ tỷ. Ta ngồi ở đây thôi. Có việc gì, sau bữa tiệc ta sẽ tâm sự với lão tỷ tỷ sau.”
“” Được.” Hồ Ứng Bảo nhẹ gật đầu. Ông ta trừng mắt với Hạ Thiên, ra hiệu hắn yên tĩnh một chút.
Hạ Thiên hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn tiếp tục ăn, còn nói với A Cửu: “Cửu nha đầu, nàng ăn đi. Món ăn ở đây nấu rất ngon, đầu bếp không biết mời ở đâu, rất hợp khẩu vị của ta.”
“Ngươi không phải đói bụng thì thứ gì cũng đều ăn sao, nào có chuyện hợp khẩu vị hay không.” A Cửu tức giận nói: “Trước kia, sơn trân hải vị nào mà ngươi chẳng ăn, cũng chẳng thấy ngươi nói ngon thì ăn, không ngon không ăn.”
Hạ Thiên ra vẻ thần bí trả lời: “Nàng ăn đi thì biết, nhất là món thịt này, ăn rất ngon.”
“Thật sự ngon như vậy sao?” A Cửu có cảm giác lời nói của Hạ Thiên có hàm ý, vội cầm lấy đũa tùy ý gắp một tiếng miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng nhai nhai: “Chỉ là thịt gà bình thường thôi mà, có thể là gà nuôi trong nhà, không ăn cám tổng hợp, còn có mùi củi hương và… Sao?”
“Thế nào?” Hạ Thiên cười hì hì nhìn A Cửu: “Có phải ăn rất ngon không? Ta không lừa nàng chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận