Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4115: Bây giờ, não của ngươi đã bị ta khống chế

Đương nhiên, cũng không thể mặc nàng ta bài bố được. Bằng không, những người tu tiên như Tô Bối Bối chẳng phải mất mặt lắm sao.
“Hơn nữa, các ngươi cũng không vây khốn được ta đâu.” Lúc này, trên cánh tay nữ nhân tóc xanh đột nhiên mọc ra nhánh cây vô cùng bén nhọn, cắt đứt dây leo đang trói trên người của mình: “Nếu là Hoa Ánh Lục ra tay, có lẽ còn có thể trói ta. Ngươi chỉ là một thị tỳ, còn không có bản lãnh đó đâu.”
“Ngươi nói cái gì?” Lục Ngạc có chút không phục, tiến lên hai bước định ra tay lần nữa.
Nữ nhân tóc xanh hừ lạnh một tiếng, rút một cây xương sườn trước ngực ra, biến thành một thanh quái kiếm vô cùng sắc bén: “Chút mánh khóe này của Hoa thần tộc các ngươi đối với Kiếm tộc chúng ta hoàn toàn không có tác dụng gì.”
“Vậy để ta trói ngươi lại lần nữa.”
Lục Ngạc vặn người tiến lên, nhấc chân đạp về phía cổ nữ nhân tóc xanh.
Ầm.
Nữ nhân tóc xanh dùng cánh tay trái đỡ được một cước này, tiếp theo tay phải nhặt kiếm đâm thẳng vào ngực Lục Ngạc.
Lục Ngạc biến sắc. Chiêu thức của nàng đã quá hạn, không kịp biến chiêu, một kiếm này có thể đâm xuyên tim của nàng. Mặc dù người của Hoa thần tộc không chết theo nghĩa thông thường, nhưng trở về hạt giống quá nhiều lần, tố chất cơ thể và năng lực sẽ giảm xuống, cuối cùng sẽ biến thành một hạt giống bình thường, chỉ khi nào nhận được chiếu rọi của Hoa tổ thần hạch mười năm mới có thể một lần nữa uẩn dục linh trí. Nàng không muốn biến thành như thế.
Bành.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Bối Bối ra tay, một cước đạp bay nữ nhân áo xanh ra ngoài.
“Khí lực lớn thật.” Nữ nhân tóc xanh rút lui đến khoảng cách mấy mét, thiếu chút nữa đâm vỡ vách tường bay ra ngoài: “Không biết bản lãnh khác của ngươi thì như thế nào.”
Nói xong, nàng ta đằng không bay lên, xoay người phóng đến Tô Bối Bối.
Kiếm trong lòng bàn tay nàng ta thế không thể đỡ. Kiếm ảnh như lưới, kiếm khí sinh ra chém rách trang trí trong phòng.
“Làm hỏng đồ nhà người khác phải bồi thường đấy.” Tô Bối Bối bất mãn nói.
“Là các ngươi ra tay với nô gia trước.” Tiếng cười không chút kiêng kỵ của nữ nhân tóc xanh vang lên: “Nếu ta không cho các ngươi một bài học, các ngươi sẽ cho rằng nô gia dễ ăn hiếp.”
Trong tay Lục Ngạc lại bay ra mấy đoạn dây leo, kết quả còn chưa chạm được người của nữ nhân áo xanh đã bị kiếm khí chém cho thất linh bát lạc.
Ánh mắt Tô Bối Bối ngưng lại, lạnh lùng nói: “Cút sang một bên cho ta.”
Hai tay nàng cắm xuống bên trong kiếm võng, bắt lấy đầu nữ nhân tóc xanh, ném thật mạnh xuống đất.
Bành.
Lực đạo trực tiếp từ tầng cao nhất rót xuống lòng đất.
Các nhân viên và khách trong từng tầng đều ngẩng đầu lên, không biết chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, cao ốc Thần Y kiên cố vô cùng. Rễ cây đại thụ tầng cao nhất cũng đã sớm quấn lấy cả tòa nhà.
Nữ nhân tóc xanh cũng không nhận thua, ngược lại còn bị khơi dậy hung tính, trong lòng bàn tay bay ra hơn mười thanh phi đao.
Tô Bối Bối chỉ có thể né tránh, Lục Ngạc cũng không dám đến gần.
“Ha ha, để ta xem các ngươi có thể trốn đến lúc nào.” Nữ nhân tóc xanh nhếch miệng cười gằn, trên người còn xuất hiện thêm mười mấy thanh kiếm sắc bén: “Hôm nay, ta sẽ phá hủy tòa nhà này, xem như cho các ngươi một bài học nho nhỏ.”
Không đợi Tô Bối Bối kịp phản ứng, hơn mười thanh kiếm đón gió dài ra, đâm thẳng đến trước mắt.
Rắc.
Chỉ nghe một tiếng vang giòn, đống kiếm kia đồng thời đứt đoạn, vỡ thành mảnh vụn đầy đất.
“Này, ngươi muốn ăn đòn đúng không? Lại dám làm loạn chỗ ở của ta như vậy?”
Tiếp theo, một âm thanh lười biếng vang lên, trong giọng nói thể hiện thái độ cực kỳ khó chịu: “Nếu ngươi không khôi phục chỗ này lại như cũ, bây giờ ngươi có thể đi chết.”
“Sao?”
Nữ nhân tóc xanh quay người nhìn lại, đánh giá người đến: “Ngươi chính là Hạ Thiên?”
“Ta chính là Hạ Thiên. Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên vẫn dáng vẻ lười biếng như cũ, chỉ là ánh mắt lộ ra sự tức giận: “Ai cho ngươi lá gan dám ra tay với Bối nha đầu chứ?”
Nữ nhân tóc xanh cười lạnh một tiếng: “Là nàng ta gây chuyện với nô gia trước… A!”
Chỉ tiếc rằng, còn chưa nói xong, trên mũi đã chịu một quyền.
Nữ nhân tóc xanh không khỏi đưa tay lên mũi sờ một cái, đột nhiên nhìn thấy máu màu xanh, biểu hiện trên mặt không khỏi thay đổi, cả giận nói: “Ngươi dám đánh ta? Chẳng lẽ ngươi quên mất, hai nữ nhân của ngươi còn ở trong tay chúng ta… A!”
Hạ Thiên trả lời nàng ta bằng một nắm đấm.
Lần này, hắn đánh nàng ta thất khiếu chảy máu, thậm chí còn có chút mơ hồ không rõ.
“Dừng tay.”
Giọng nói mềm mại đáng yêu của nữ nhân tóc xanh biến mất, thay vào đó là tiếng kêu khàn khàn, sắc lạnh lẫn the thé: “Ngươi còn dám đụng đến một sợi lông của ta, ta sẽ phát ra tín hiệu, để bọn họ giết nữ nhân của ngươi… A!”
Trả lời nàng ta vẫn là nắm đấm như cũ.
“Nếu ngươi không muốn mạng của bọn họ, vậy ta sẽ thành toàn… Ơ?”
Hai mắt nữ nhân tóc xanh sáng lên ánh sáng màu xanh kỳ lạ đột nhiên tiêu tán. Hạ Thiên nhếch miệng: “Mấy uy hiếp ngớ ngẩn này đối với ta chỉ có một con đường chết. Nhất là bắt nữ nhân của ta uy hiếp ta lại càng không có chỗ để thương lượng. Còn tín hiệu, ngươi đừng nghĩ đến chuyện phát đi. Bây giờ, não của ngươi đã bị ta khống chế.”
Nói xong, hắn nhấc tay chụp vào đỉnh đầu nữ nhân tóc xanh. Ngân châm trong lòng bàn tay như không rễ cắm vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận