Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4098: Khi ta vừa ra, ngươi đã chết

“Bớt phát ngôn bừa bãi ở đây đi.”
Ánh mắt Võ La Thần Quân tràn ngập khinh thường, lạnh lùng nói: “Cho dù tiểu tử ngươi may mắn có được bảy tám phần tu vi của Phù Diêu Tiên Tử, vậy thì tính sao? Ngươi chẳng qua cũng chỉ vừa mới đạt đến Độ Kiếp Kỳ, ngươi lấy cái gì để đấu với ta?”
“Cho nên mới nói ngươi chắc chắn sẽ thua.”
Hạ Thiên thất vọng lắc đầu: “Khi ta còn ở cảnh giới Kim Đan Kỳ, ta đã có thể đánh ngươi, ngươi mau quên như vậy sao?”
“Đánh rắm.”
Võ La Thần Quân cười nhạo, đột nhiên vặn thanh trường kiếm trong tay, muốn thừa cơ chặt tay Hạ Thiên: “Bây giờ bổn quân sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là uy nghiêm của Độ Kiếp Kỳ.”
Bành.
Hắn ta vừa mới nói xong, trên mặt đã chịu một quyền.
“Còn muốn giãy dụa?”
Hạ Thiên khinh thường mắng: “Đừng lãng phí thời gian nữa. Khi ta vừa ra, ngươi đã chết rồi. Chỉ là ta còn chút chuyện muốn hỏi ngươi, cho nên ta mới giữ lại cái mạng chó của ngươi, ngươi đừng nên hiểu lầm.”
Khi nói ra lời này, Hạ Thiên đã hoàn toàn thả ra khí thế của hắn.
Hắn thân là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, uy nghiêm vô thượng, đây là lần đầu tiên hắn chân chính triển lộ thực lực của mình.
Khí thế này không phải sát khí, cũng không phải lệ khí, càng không phải tà khí, mà là ưu tiên của đại đạo, mang theo tính nghiền ép không thể nghi ngờ.
Hắn đang nói cho đối phương biết, giết ngươi chẳng qua chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa mà thôi.
Nếu nhất định phải so sánh, đó chính là bá khí.
Giống như một sinh viên mới ra trường gặp được một đại lão thân kinh bách chiến trong ngành, cho dù đối phương không nói câu nào cũng có thể cảm nhận được một cảm giác áp bách không hiểu.
Võ La Thần Quân là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, cũng đã từng thể hiện uy nghiêm đó, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ đến sẽ có người phóng ra uy nghiêm này với hắn ta.
Hơn nữa đối phương còn là phàm nhân của một nơi rách nát.
Đáng sợ hơn chính là, hắn ta phát hiện hắn ta lại sinh ra kháng cự đối với loại uy nghiêm đó.
Kháng cự có lẽ không liên quan đến sợ hãi nhưng căn nguyên của nó chính là bất an.
Hắn ta là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, cho dù ở liên minh tu tiên, ngoại trừ mấy lão quái vật trong hội trưởng lão, không có mấy ai có thể khiến hắn ta sinh ra cảm giác kháng cự.
Hạ Thiên trước mắt rõ ràng vừa mới đạt được tu vi Độ Kiếp Kỳ, vì sao hắn lại có uy nghiêm mãnh liệt như vậy?
Chẳng lẽ…
Đây chính là uy nghiêm do Nghịch Thiên Chân Kinh mang đến?
Trong đầu Võ La Thần Quân lóe lên hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, cuối cùng mới tìm được một lý do khiến mình có thể tiếp nhận.
Đúng vậy.
Nhất định là uy nghiêm của Nghịch Thiên Chân Kinh phát ra.
Dù sao môn công pháp bác đại tinh thâm này là do Dạ Đế có thể nghịch chuyển thiên đạo truyền xuống, có thể phát ra thiên uy như vậy cũng không lạ.
“Tiểu tử trước mắt chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm, muốn phô trương thanh thế dọa bổn thần quân mà thôi.”
Võ La Thần Quân càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đoán không sai. Nếu Hạ Thiên có được bản lãnh đó, hắn còn đứng đây nói nhảm với hắn ta sao?
Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khó chịu nói: “Này, tên ngốc ngươi sợ đến choáng váng rồi à?”
“Tiểu tử, bổn quân đã khám phá ra mánh khóe của ngươi.”
Võ La Thần Quân lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi phô trương thanh thế cũng vô dụng, chịu chết đi.”
“Chịu cái đầu mẹ ngươi đấy.”
Hạ Thiên vung tay tát đến, tát mặt Võ La Thần Quân sưng to: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người đúng không? Vậy thì quên đi, ta không hỏi nữa, cứ trực tiếp phế bỏ ngươi, sau đó sưu hồn.”
“Ta muốn ngươi chết.”
Trường kiếm trong tay Võ La Thần Quân bỗng nhiên đánh ra lôi ý, dòng điện rực sáng ầm ầm bộc phát.
“Ngươi muốn chó cùng rứt giậu đúng không?”
Hạ Thiên nhanh chóng thối lui, khó chịu nói: “Ta sẽ đánh ngươi đến tư thế chó đớp cứt cũng phải dùng, xem ta có tìm được cảm giác vui thú hay không.”
“Phần ngã dĩ hỏa, đại đạo như chước.”
Võ La Thần Quân điều khiển lôi điện cuồn cuộn chém vào đầu Hạ Thiên: “Thần hồn câu diệt cho bổn quân đi.”
Trên thế giới, dường như không có ai có thể ngăn cản mũi kiếm của hắn ta.
Lôi điện giống như dã thú nổi điên cắn xé hết thảy, ngay cả không khí cũng thiêu đốt luôn.
Toàn bộ Cực Tiên dường như biến thành một lò vi sóng, người ở trong đó đều không có chỗ trốn, chỉ có thể chịu đựng cảm giác nóng rực, đốt cháy và lôi điện oanh kích.
“Ngươi muốn diệt, vậy thì diệt thôi, để ta giúp ngươi một tay.”
Hạ Thiên mỉm cười, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, nhanh chóng bắn ra ngoài.
“Hừ, ngươi cũng chỉ có chút mánh khóe đó thôi sao?”
Võ La Thần Quân càng thêm khinh thường, lạnh lùng nói: “Chỉ là ngân châm, lại còn muốn chống đỡ lôi kiếp hỏa của ta, chỉ sợ là người si nói mộng. Bây giờ bổn quân sẽ… A?”
Lời còn chưa nói hết, ngân châm đã phá vỡ khí chướng lôi hỏa tương giao, trực tiếp chui vào mi tâm của Võ La Thần Quân.
“Bây giờ tâm trạng của ngươi là gì?”
Hạ Thiên mỉm cười nhìn Võ La Thần Quân, vẻ mặt trào phúng.
“Mặc kệ ngươi sử dụng chiêu trò gì cũng đỡ không nổi sát chiêu đường đường chính chính.”
Võ La Thần Quân cắn chặt răng, nhấc lên kiếp lực còn sót lại trong cơ thể tiếp tục chém xuống Hạ Thiên.
“Kiếm của ngươi đã chết.”
Hạ Thiên khẽ vươn tay, một lần nữa nhẹ nhàng kẹp lấy kiếm của Võ La Thần Quân.
Về phần lôi hỏa kiếp lực trên thân kiếm đã bị một luồng kiếp lực thanh tuyết băng lãnh chế trụ.
“Ngây thơ! Kiếm chiêu của bổn quân sao có thể bị ngươi khám phá chứ?”
Ánh mắt Võ La Thần Quân sáng lên tia sáng tinh ranh: “Ngươi mới là chết đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận