Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3896: Đây là một chuyện rất rõ ràng

“Ngươi đừng hòng giảo biện.”
Người đến tức sùi bọt mép, khí kình toàn thân phóng ra ào ào, ngay cả áo bào cũng bị thổi bay, cực kỳ giống một con sư tử đang cuồng bạo.
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Ai cãi chày cãi cối chứ? Đây là một chuyện rất rõ ràng, tất cả mọi người đều nhìn thấy.”
“Chính ngươi đã giết con trai của ta.”
Người đến hiển nhiên không chịu nói lý, cũng không có ý định nói lý. Dù sao, ông ta vừa mới chịu nỗi đau mất con, hơn nữa còn tự tay mình đánh chết. Bất luận như thế nào cũng phải tìm người gánh cái nồi này. Bằng không, lửa giận trong lòng làm sao mà phát tiết ra ngoài?
Ông ta bế con trai của mình lên, phóng sang bên cạnh, cẩn thận sửa lại dung nhan và quần áo cho hắn ta.
“Các ngươi biến ra đây cho ta.”
Người kia gầm lên với thuộc hạ của Nhạc Thiên Hoa.
Mặc dù những người kia cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn tự giác bước đến gần.
“Chưởng môn.”
“Chưởng môn.”
Nhạc chưởng môn lạnh lùng nhìn những người này, ánh mắt tràn ngập oán giận và hận ý, trực tiếp đánh ra một chưởng.
“A!”
Chỉ thấy một người trong đó phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tiếp theo, toàn bộ đầu hắn ta bị vỡ ra, óc và máu tươi văng đầy đất, ngã bịch xuống đất.
Những người khác lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, vội quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Chưởng môn, việc này không liên quan đến ta, là bọn họ trêu chọc Thiếu chưởng môn.”
“Đúng, đúng, Minh chủ, ngài đừng giết chúng ta, hãy tha cho chúng ta đi.”
“Tiểu tử kia quá lợi hại, Thiếu minh chủ không phải là đối thủ, chúng ta cũng không còn cách nào.”
“…”
Đám thuộc hạ Nhạc Thiên Hoa dập đầu như giã tỏi, khóc đến đái ra quần.
Đáng tiếc, Nhạc chưởng môn bị nỗi đau mất con che mất tâm trí, hoàn toàn không nghe bọn họ nói nhảm: “Con của ta đã chết, các ngươi vẫn còn sống. Điều này nói rõ các ngươi đáng chết.”
Bành.
Lại một chưởng đánh ra, lập tức có hai người phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó không còn tiếng thở nữa.
“A, ta không muốn chết.”
Còn lại mấy người nhìn nhau, rốt cuộc không ức chế được sự sợ hãi trong lòng, đứng dậy bỏ chạy.
“Muốn chạy, không có cửa đâu.”
Diện mạo Nhạc chưởng môn dữ tợn, cả người lăng không bay lên, trong nháy mắt đuổi theo giết sạch những người kia, miệng lẩm bẩm: “Con trai ta đã chết, các ngươi vẫn còn sống, quả thật đáng hận. Các ngươi đáng chết.”
Băng Ngữ Hạ nhìn thấy, trong lòng không khỏi lạnh lại. Hai cha con nhà này quả thật biến thái như nhau.
“Đúng là phát rồ.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy nhộn nhạo trong bụng, chỉ muốn ói mà thôi.
Lúc này, Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà mới ý thức được bọn họ đã trêu chọc phải tồn tại gì, không khỏi run lẩy bẩy.
Sau khi phát tiết một phen, Nhạc chưởng môn chẳng những không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại lửa giận và hận ý lại càng thêm nồng nặc. Ông ta quay sang trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Tiểu tử, có gan thì xưng tên ra. Lão phu chẳng những giết ngươi, mà còn giết cả nhà ngươi, diệt cửu tộc ngươi báo thù cho con trai của ta.”
“Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
Hạ Thiên vẫn cái kiểu vân đạm phong khinh, thậm chí ánh mắt còn hiện lên sự khinh thường: “Các khác cũng không cần nói. Dù sao, lát nữa ngươi cũng sẽ chết, biết một chút tên của ta là được, tránh cho đến Địa phủ còn phải đuổi theo con của mình hỏi ai đã giết ngươi.”
“Giỏi, giỏi thật. Đúng là gan chó thì lớn.”
Nhạc chưởng môn tức giận vô cùng, cuồng tiếu lên: “Rốt cuộc là ai đã cho ngươi cái gan chó đó, ngay cả con của ta mà cũng dám giết?”
Âm thanh như bạo lôi, chấn động màng nhĩ người chung quanh phải đau nhức.
Sắc mặt Băng Ngữ Hạ không khỏi tái nhợt, trong lòng dâng lên một dự cảm bất thường.
Ngay cả Ninh Nhụy Nhụy cũng cảm nhận được một sự áp bách rất lớn, nhất thời hô hấp không thông. Nàng lập tức hiểu ra Nhạc chưởng môn kia tuyệt không đơn giản.
“Đừng nói hắn ta không phải do ta giết, cho dù là ta giết, cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì.”
Hạ Thiên nhếch miệng, chẳng thèm quan tâm: “Chỉ là một kẻ ngu ngốc, giết thì cũng đã giết. Nếu ngươi không phục, bây giờ ta có thể đưa ngươi đi gặp con của ngươi.”
Hạ Thiên nói một cách rất hời hợt, hiển nhiên không để Nhạc chưởng môn vào mắt.
Băng Ngữ Hạ lại cảm thấy bá khí vô cùng. Nhạc Vô Nhai là Chưởng môn phái Côn Luân, Minh chủ liên minh Cửu Sơn, bất luận địa vị hay tu vi đều có thể xưng là đỉnh phong trong giới tu tiên. Hạ Thiên dám ở trước mặt khiêu khích như vậy, mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, khí thế này cũng khiến người ta phải khâm phục.
“Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt.”
Hàn khí trên mặt Nhạc chưởng môn bức người, ánh mắt tràn đầy sát khí lẫm liệt, giống như một giây sau sẽ ra tay đánh Hạ Thiên thành thịt nát.
“Nhạc Vô Nhai, ngươi làm cái gì vậy?”
Đúng vào lúc này, một bóng người từ trong đại điện đằng xa bay đến, đứng trước mặt Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Gia gia.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy người đến, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
Người đến chính là Ninh Vọng Hải, nhưng lúc này hình tượng của ông hoàn toàn khác biệt với lão giả nhàn tản trước kia. Ông đã thay bộ trường bào màu trắng của phái Tuyết Sơn, râu tóc được cắt tỉa gọn gàng, cả người lộ ra phong mang tất lộ, tiên phong đạo cốt.
“Nhụy Nhụy, Hạ Thiên, các người yên tâm đi. Có ta ở đây, ông ta không dám làm gì các người đâu.”
Ninh Vọng Hải mỉm cười nói với Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên: “Chuyện trong đó, có gì quay về ta sẽ nói sau.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận