Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2931: Vì quá an nhàn nên không cầu tiến

“Ngươi quả nhiên là kiếp số tiên giới.” Vạn Lung Vương cảm giác tâm mạch bị chấn đoạn, cả người hấp hối nhưng ông ta vẫn cắn răng chống đỡ mấy câu: “Lão phu vẫn phải nói, ngươi không thành công đâu. Tiên giới tuyệt đối không bị hủy trong tay ngươi.”
Hạ Thiên không biết người này đang nói cái gì, nhưng hắn cũng lười so đo: “Ta chỉ muốn cứu Cửu nha đầu. Tiểu Tiên Giới có bị hủy hay không, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Thiên đạo huy hoàng, tiên giới vĩnh xương.” Vạn Lung Vương hoàn toàn không nghe Hạ Thiên nói cái gì, chỉ ngâm xướng một số từ ngữ cổ quái: “Cho dù lão phu chết, cũng sẽ chết một cách có ý nghĩa, tuyệt không chết một cách vô ích.”
Nói xong, cơ thể Vạn Lung Vương bỗng nhiên nóng lên, cả người từ trong ra ngoài lộ ra một luồng ánh sáng quỷ dị.
Hạ Thiên ừm một tiếng, lập tức ném Vạn Lung Vương đi hơn mấy ngàn mét.
Vừa mới ném ra, chỉ nghe bành một tiếng, Vạn Lung Vương biến thành một quang cầu, nhanh chóng nổ tung. Một luồng hồng quang bay thẳng linh tiêu, từ Bồng Lai phúc địa một đường phá vỡ Thần Quang trận mỗi trọng thiên, tiến về Thiên Ngoại Thiên.
“Hạ chưởng môn, ông ta đang cảnh báo những người ở trọng thiên khác, ngụ ý tiên giới có cường địch xâm lấn.” Hỏa Cửu Linh nhìn thấy, lập tức thông báo cho Hạ Thiên: “Ngươi mau ngăn cản ông ta lại đi. Bằng không, các trọng thiên khác sẽ sớm có chuẩn bị, còn phái người đến Bồng Lai phúc địa để trấn áp.”
Hạ Thiên hoàn toàn lạnh nhạt đối với điều này: “Điều này chẳng liên quan gì đến ta. Dù sao ta cũng phải lên trên. Không xử lý đám Chưởng môn đó, ta làm sao cứu Cửu nha đầu.”
“Hạ chưởng môn nói Cửu nha đầu chính là cô nương đi cùng ngươi lên tiên giới phải không?” Hỏa Cửu Linh luôn nghe Hạ Thiên nhắc đến Cửu nha đầu, không khỏi hiếu kỳ hỏi một câu.
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Hạ Thiên lắc đầu: “Đi cùng ta đến tiên giới là vợ Tiêm Tiêm. Cửu nha đầu bị âm Hậu bắt đến đây, hiện đang bị nhốt ở Thiên Ngoại Thiên.
Hỏa Cửu Linh không hiểu: “Thiên Ngoại Thiên là chỗ ở của Tiên đế, không có ông ta cho phép, bất kỳ người nào cũng không thể tiến vào. Làm sao âm Hậu kia lại mang người vào được?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Điều này liên quan gì đến ta?”
“Cũng đúng.” Hỏa Cửu Linh xấu hổ cười một tiếng, sau đó nói: “Ta có thể đi cùng ngươi không?”
“Tùy ngươi.” Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu. Sau khi xử lý Bồng Lai Vương và Vạn Lung Vương, linh khí của hai trọng thiên liên tục tràn vào trong cơ thể của hắn. Tu vi của hắn cũng đang nhanh chóng khôi phục, không cần người nào làm công cụ nữa.
Nói xong, Hạ Thiên phóng người lên. Thần Quang trận Vạn Lung động thiên đã vỡ nát, hắn cũng không cần tốn thời gian ở đây, nhất định phải nhanh chóng đến trọng thiên tiếp theo.

Thiên Ngoại Thiên, bên trong đình viện.
A Cửu trong lục giác quang lao dường như không được tập trung, sách cũng không xem nổi, thỉnh thoảng đứng lên, đi tới đi lui trong nhà lao.
“Lòng ngươi đang rối loạn?” Dạ Ngọc Mị biến thành âm Hậu nhìn thấy A Cửu như thế, không khỏi nhịn được cười: “Lo lắng cho tên lưu manh kia sao?”
A Cửu lập tức lắc đầu phủ nhận: “Ai lo lắng cho hắn chứ? Hắn có gì cần phải lo lắng.” Nói xong, nàng dừng lại vài giây, sau đó đến bên mép nhà lao, nhìn chằm chằm âm Hậu: “Hiện tại, tu vi của hắn mất hết, ngươi xác định hắn sẽ không gặp nguy hiểm?”
“Cái này mà ngươi còn bảo không lo lắng cho hắn.” Dạ Ngọc Mị cười như không cười nhìn A Cửu.
“Đây không phải lo lắng, được thôi, ta đang lo lắng đấy.” A Cửu do dự một hồi, cuối cùng cảm thấy không cần thiết phải làm bộ trước mặt Dạ Ngọc Mị, nàng nói thẳng: “Ngươi cũng biết hắn là người có thể gây ra rất nhiều phiền phức. Bây giờ hắn không có tu vi, chỉ dựa vào Nghịch Thiên Bát Châm, hắn có thể đối phó với những Chưởng môn kia sao?”
Dạ Ngọc Mị hoàn toàn không lo lắng về phương diện này, chỉ nói: “Phiền phức khẳng định không thiếu được, nhưng nếu hắn ngay cả chút phiền phức đó cũng không xử lý được, hắn không phải Hạ Thiên.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng…” A Cửu lại do dự, sau đó quay sang nhìn Bạch Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm, không thì ngươi xuống xem một chút đi. Nếu chẳng may hắn gặp chuyện gì, ngươi còn có thể giúp đỡ được một chút.”
Thời gian Bạch Tiêm Tiêm ở với Hạ Thiên không dài, cũng không hiểu hắn quá rõ. Nghe A Cửu nói, nàng cũng hơi lo lắng, ánh mắt không khỏi quay sang nhìn Dạ Ngọc Mị.
“Không thể được.” Dạ Ngọc Mị quả quyết từ chối.
“Dạ Ngọc Mị, ngươi muốn làm gì?” A Cửu hoài nghi nhìn Dạ Ngọc Mị: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù chúng ta muốn cứu cũng nằm ngoài tầm tay. Có Tiêm Tiêm bên cạnh hắn, tốt xấu gì cũng có được một sự bảo vệ.”
“Hắn không cần đâu.” Dạ Ngọc Mị vẫn lắc đầu, giọng điệu kiên định lạ thường: “Trước kia hắn quá an nhàn, cho nên hắn mới không có lòng cầu tiến. Chỉ khi nào sự việc lâm đầu, suy nghĩ của hắn mới thay đổi, mới chịu gia tăng thực lực của mình. Nếu ta để Bạch Tiêm Tiêm xuống dưới giúp hắn, với trí thông minh của hắn, hắn nhất định sẽ đoán ra manh mối.”
A Cửu liếc mắt nhìn: “Ngươi cho rằng không có Tiêm Tiêm, hắn cũng không đoán ra được sao?”
“Vậy thì khác.” Dạ Ngọc Mị thở dài, nói với A Cửu: “Có một số việc đích thật không thể gạt được hắn, nhưng chỉ cần sơ hở không quá rõ ràng, cho dù hắn nhìn ra cũng không đâm thủng. Nhưng một khi không có giới hạn, tính ù lì của hắn sẽ không tự chủ mà thể hiện ra, ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhận thấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận