Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1965. Ầm ĩ nữa là sẽ bị đánh!

"Cười cái gì mà cười? Chưa thấy người khác té ngã bao giờ à? Coi chừng một lát nữa chính các ngươi bị ngã chết!" Nam mắt kiếng là người đầu tiên từ dưới đất bò dậy, bắt đầu mắng chửi người.
"Nói cái gì đó? Ta thấy các ngươi mới ngã chết!"
"Đúng vậy, một chút văn hóa cũng không có, ngã quá xứng đáng!"
"Đúng vậy, đáng đời!"
"Lão tử cứ cười đó, thế nào hả? Nhịn không được muốn đánh nhau à? Tới đây!"
......
Thái độ của bốn người kia khiến quần chúng phẫn nộ, mà rất thần kỳ là, mới vừa rồi cả bốn người vẫn còn rất phách lối, hiện giờ thấy mười mấy người trong xe mắng mình, bọn hắn lập tức sợ sệt câm miệng.
Không phải sao, bốn người đều bò lên đi rửa mặt, sau đó thành thành thật thật ngồi ở tại chỗ, không còn đánh bài uống bia nữa, âm thanh nói chuyện cũng rất nhỏ.
Toa xe rất nhanh an tĩnh trở lại, Ninh Nhụy Nhụy thấy mấy người kia không làm ầm ĩ nên không nói gì nữa, bây giờ nàng bắt đầu cảm giác mệt rã rời, ai bảo tối hôm qua nàng không ngủ làm chi.
Mặc dù Ninh Nhụy Nhụy ngồi trên người của Hạ Thiên, nhưng chỗ ngồi thực sự rất hẹp, đặc biệt là đôi chân dài của nàng hoàn toàn không có cách nào duỗi thẳng, ngủ ở nơi đây thật đúng là không dễ dàng, không phải sao, dù đã nhắm mắt một lúc rồi thì nàng vẫn không thể ngủ được, thế là nàng dứt khoát không ngủ.
Trên thực tế, cho dù nàng muốn ngủ thì lúc này cũng không có tâm trạng, nguyên nhân rất đơn giản, xe lửa mới vừa đến một cái trạm, tiếp theo một đám nhóc tì chạy ùa lên.
Không sai, là một đám nhóc tì, Ninh Nhụy Nhụy nghiêm túc đếm một chút, tổng cộng có tám người, đứa bé nhìn lớn nhất còn chưa đến mười tuổi, nhỏ nhất đoán chừng cũng mới một tuổi, vẫn còn được người khác ôm.
Đứa nhỏ chừng một tuổi kia chưa lên xe thì đã bắt đầu khóc ré lên, những đứa nhỏ còn lại thì chạy tới chạy lui liên tục ở trên xe, toa xe lập tức ồn ào như cái chợ, mà người dẫn theo đám nhóc tì đó chính là một cặp nam nữ lớn tuổi và một đôi vợ chồng trẻ tuổi, có vẻ như là một gia đình lớn cùng đi ra ngoài.
Cặp nam nữ lớn tuổi thoạt nhìn rất cưng chiều những đứa nhỏ nọ, hoàn toàn mặc kệ bọn hắn đùa giỡn chạy lung tung, đôi vợ chồng trẻ tuổi dù muốn quản thúc nhưng rõ ràng quản không được, có điều bọn hắn rất mau dỗ ngủ đứa nhỏ một tuổi vẫn luôn khóc ré.
Hiện giờ toa xe là một mảnh ầm ĩ, có mấy người mang theo tai nghe ngủ cũng bị đánh thức, ừm, cũng không phải là bị đánh thức, mà bị mấy đứa nhóc phá phách tháo tai nghe ra làm cho tỉnh lại, mà người ấy sau khi tỉnh lại thì lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mặc dù mọi người bị đám nhóc tì kia làm ầm ĩ đến sứt đầu mẻ trán, nhưng lần này lại không ai nói gì, ngay cả nàng cũng không có lên tiếng. Không phải nàng cảm thấy mấy đứa nhóc phá phách làm ầm ĩ là chuyện bình thường, mà là nàng nhìn ra bốn người lớn kia căn bản không quản được, mà nếu quản không được thì cũng không có gì đáng nói.
"Vị mỹ nữ này, tại sao lần này ngươi không nói chuyện vậy?" Nhóm bốn người vừa rồi lại bắt đầu không thành thật, gã đeo kính là người gây khó dễ đầu tiên, mà đối tượng hắn muốn gây khó dễ đương nhiên là Ninh Nhụy Nhụy.
"Không phải sao? Mới vừa rồi chính nghĩa như vậy, bây giờ có người làm ồn ào hơn nữa, tại sao không nói gì đi?"
"Đúng vậy, đám nhóc phá phách đó làm ầm ĩ thành như vậy mà không thấy ai đứng lên nói cái gì đâu, chúng ta đánh bài một chút thì sao chứ?"
"Tới tới tới, chúng ta tiếp tục!"
Bốn người kia thật sự lấy bài poker ra, sau đó lại bắt đầu khui rượu uống, tiếp tục sự nghiệp uống rượu đánh bài của bọn hắn, mà bọn hắn còn bày ra dáng vẻ muốn so tài với đám nhóc phá phách kia, nói càng lúc càng lớn.
Mấu chốt là lần này mọi người thật đúng là không biết nên nói như thế nào, mặc dù bốn người trưởng thành đi so đo với một đám nhóc đúng là có chút không biết xấu hổ, nhưng cho dù đám người có ngăn cản bốn người đó thì cũng không cách nào ngăn cản đám nhóc kia, như vậy hà tất đi cãi nhau làm gì.
"Ta ghét con nít nhất." Lúc này Hạ Thiên cau mày lẩm bẩm, nói xong hắn đặt Ninh Nhụy Nhụy xuống ghế, tiếp đó đứng lên, "Nè, các ngươi đừng ồn ào nữa!"
Hiển nhiên, lời nói của hắn không có hiệu quả gì, mấy đứa nhóc kia giống như là không nghe được lời của Hạ Thiên, vẫn tiếp tục làm ầm ĩ.
"Nè, ngươi đừng có xía vào." Ninh Nhụy Nhụy nhỏ giọng nói với Hạ Thiên, nàng sợ hắn sẽ động thủ đánh trẻ em, bởi vì nàng cảm thấy hắn thật đúng là có thể làm loại chuyện kia.
"Nè! Ta đang nói các ngươi đấy, nếu các ngươi cứ ầm ĩ nữa thì sẽ bị đánh!" Hạ Thiên lại la lên một câu.
"Ngươi chớ làm loạn!" Ninh Nhụy Nhụy lập tức có chút sốt ruột, gia hỏa này thật đúng là muốn đánh trẻ em?
Những người của Hiệp hội tình nguyện cũng đang nhìn Hạ Thiên, có vẻ người bạn trai của Ninh Nhụy Nhụy có chút táo bạo, ngay cả trẻ em cũng muốn đánh?
"Bang!" Một tiếng tát tai vang dội dị thường vang lên, Hạ Thiên thật đúng là động thủ, Ninh Nhụy Nhụy đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo lại nhẹ nhàng thở ra, cũng may là gia hỏa đó không có thật sự đánh trẻ em.
"Đậu xanh! Con mẹ nó! Ngươi dám đánh ta?" Gã đeo kính đầu tiên là ngây ngốc, tiếp đó nổi giận đùng đùng.
"Bang!" Hạ Thiên lại cho một cái bạt tai vào mặt hắn, sau đó nhìn những đứa bé kia, "Nè, các ngươi thấy rõ chưa? Còn ầm ĩ nữa là sẽ bị đánh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận