Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3657: Các ngươi đi theo vướng bận lắm

“Đâm thêm hai châm nữa cũng được, nhưng ngươi có thể trả bao nhiêu tiền?” Hạ Thiên nhếch miệng.
Nam Cung Uyên mỉm cười xấu hổ: “A, vậy thì không cần, cứ như vậy đi.”
“Khụ khụ.” Lúc này, Nam Cung Xán đang nằm trên giường bỗng nhiên ho hai tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt.
“Cha, cha đã tỉnh rồi?” Nam Cung Uyên kích động không thôi, tiến lên đỡ cha ngồi dậy: “Cha tỉnh rồi sao? Hạ Thiên, ngươi quả nhiên là thần y.”
Sắc mặt Nam Cung Xán tái nhợt, vẫn còn có chút suy yếu nhưng tinh thần cũng không tệ. Ông nhìn những người chung quanh, bỗng mở miệng quát: “Tiện nhân Từ Tú Nguyệt đâu rồi?”
“Cha hỏi mẹ nhỏ à?” Nam Cung Uyên tiện tay chỉ: “Ở đó kìa, đã chết rồi.”
“Chết rồi?”
Nam Cung Xán lập tức vén chăn đứng dậy, vọt đến chỗ thi thể kia, kiểm tra nhiều lần mới yên tâm: “Chết tốt lắm. Tiện nhân này đáng chết. Hôm qua, bà ta đã hạ thuốc ta.”
“Hôm qua?” Nam Cung Uyên cười khổ, giải thích: “Cha, cha đã hôn mê mấy chục năm rồi.”
“Mấy chục năm?” Nam Cung Uyên nhất thời ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần: “Như vậy không phải là mơ. Ta còn tưởng rằng ta đang nằm mơ chứ. Tiện nhân này lại càng đáng chết hơn. Trong lúc ta hôn mê, bà ta thường xuyên lén lút đến tra tấn ta.”
Sau khi hung hăng đạp cho Từ Tú Nguyệt mấy cước, Nam Cung Xán mới thư thái hơn không ít. Nhìn mấy người Hạ Thiên, ông hỏi: “Con trai, những người này là…”
“A, vị này là Hạ Thiên, còn có vợ của hắn Lam Y Nhân. Vị này là Hứa Kiều Na Kiều tiểu thư.” Nam Cung Uyên lập tức giới thiệu, trọng điểm đương nhiên là Hạ Thiên: “Mấy chục năm qua, con đã mời vô số danh y đến khám nhưng ai cũng thúc thủ vô sách trước bệnh của cha, chỉ có Hạ Thiên cứu sống được cha thôi.”
Nam Cung Xán kích động hẳn lên, tiến lên muốn nắm tay Hạ Thiên: “Là như vậy sao? Hạ thần y, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
“Thật ngại qua, trước giờ ta không nắm tay nam nhân.” Hạ Thiên trả lời một câu.
“A, ta hiểu, ta hiểu.” Nam Cung Xán cười ha hả, vẫn cao hứng như cũ: “Con trai, tranh thủ tổ chức bữa tiệc, ta phải khoản đãi mấy người Hạ thần y một chút.”
Nam Cung Uyên do dự một chút, sau đó nói: “Cha, con đã mang tất cả gia sản làm tiền thuốc cho Hạ tiên sinh rồi.”
“Tiêu chuẩn thu phí của Hạ Thiên là như thế.” Hứa Kiều Na sợ Nam Cung Xán tức giận, vô thức giải thích thay cho Hạ Thiên: “Cứu người chết là thu một nửa gia sản.”
Nam Cung Xán có chút không hiểu: “Vậy tại sao toàn bộ gia sản lại mất hết?”
“Bởi vì hắn cứu cha hai lần.” Nam Cung Uyên giải thích: “Ban đầu, hắn đã giải được độc cho cha, về sau mẹ nhỏ dùng kim có độc đâm cha chết. Cho nên con không thể nào làm khác hơn là một lần nữa mời Hạ tiên sinh ra tay cứu cha. Con tự tiện chủ trương, mong cha đừng trách con.”
“Trách cái gì chứ.” Sau khi nghe xong, Nam Cung Xán cười ha hả, một chút cũng không thèm để ý: “Cũng nên như vậy mà, khám bệnh thì phải trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Cái mạng này của lão tử chẳng lẽ còn không bằng thứ tài sản cẩu thí đó sao? Cho, cho hết, còn phải cho thật thống khoái.”
Lời nói rất phóng khoáng.
Lam Y Nhân cũng có chút bội phục Nam Cung Xán. Quả nhiên rất có khí độ kiêu hùng, không hề coi trọng tiền tài.
“Tiền thôi mà, có thể kiếm lại được.” Nam Cung Xán vỗ vai con trai: “Chỉ cần cha con chúng ta còn mạng, chút tiền đó có thể kiếm về trong mấy năm nữa.”
Nam Cung Uyên thở phào nhẹ nhõm.
“Tuy nhiên, tiền đặt tiệc vẫn phải có. Chắc chắn Hạ tiên sinh sẽ không để tâm chứ.” Nam Cung Xán nói: “Hắn đã cứu ta hai lần, không mời Hạ thần y ăn một bữa sao coi cho được?”
“Nam Cung tiên sinh, không cần đâu.” Lam Y Nhân nhẹ giọng giải thích: “Tối nay chúng ta còn phải đến tham gia thọ yến của Chu công tử nữa.”
“Chu công tử?” Mắt Nam Cung Xán trợn tròn, phẫn nộ quát: “Chu Tự Hoành đáng chết kia, ông ta còn chưa chết sao? Lúc đó, ta cũng chính là tham gia bữa tiệc của tên cẩu vật đó, bị tiện nhân kia hạ độc trong rượu. Các người tuyệt đối đừng đi, tên chó đó không phải người tốt lành gì.”
Lam Y Nhân mỉm cười trả lời: “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, nhưng chúng ta không có lý do để không đi, hơn nữa ông ta cũng chẳng hạ độc được chúng ta đâu.”
“À, cũng đúng.” Nam Cung Xán nhìn Hạ Thiên, cười ha hả: “Có thần nhân như Hạ thần y, xác thực không có khả năng trúng độc.”
Ông trầm ngâm một hồi, sau đó nói tiếp: “Đêm nay ta cũng đi. Mặc dù chưa chắc có thể giúp được Hạ thần y điều gì, nhưng giúp các người lược trận vẫn còn được.”
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên không từ chối cũng không đồng ý.
“Tuy nhiên, Hạ thần y, ta và Chu Tự Hoành đã từng quen biết, ông ta nhất định sẽ diễn trò, ngươi cũng đừng mắc mưu của ông ta.” Nam Cung Xán nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở Hạ Thiên: “Còn nữa, ông ta còn có quân sư, là Hoa Phùng Quân, rất tà môn, ngươi cũng phải cẩn thận.”
“Được rồi, mấy lời nói nhảm này không cần nói.” Hạ Thiên ôm lấy Lam Y Nhân: “Vợ Tiểu Y Y, chúng ta đi thôi.”
Hứa Kiều Na kêu lên: “Này, còn ta nữa.”
Nam Cung Xán vội nói: “Ba vị đi đâu thế? Nếu không, ta bảo con trai ta đưa các vị về.”
“Không cần.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Các ngươi đi theo vướng bận lắm.”

Tám rưỡi tối.
Chu Công Quán giăng đèn kết hoa, người đến người đi, náo nhiệt dị thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận