Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3111: Bại lộ

“Cô nương, lời này của ngươi là có ý gì?”
Mạc Công biến sắc, lạnh lùng nhìn A Cửu: “Ngươi đang hoài nghi lão phu?”
A Cửu cũng lười quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng: “Đúng, ta đang hoài nghi ngươi đấy. Cho nên, ngươi có thể cho ta kiểm tra quải trượng của ngươi hay không?”
“Làm càn!” Hồ Ứng Bảo tức đến mức toàn thân phát run, giận không kềm được: “Tiểu nha đầu ngươi tính là gì chứ? Tại sao lại dám nói với Mạc Công như vậy?”
“Bây giờ không phải là lúc tìm hung thủ giết cổ trùng sao?” A Cửu cười lạnh, nhìn thẳng vào Hồ Ứng Bảo: “Dù sao người đó cũng đang ở bên trong yến hội, dần dần loại trừ chẳng phải sẽ biết là ai sao?”
Hồ Ứng Bảo lạnh giọng đáp: “Vậy cũng không đến phiên một tiểu nha đầu như ngươi khoa chân múa tay ở đây.”
“Ngươi bị đánh còn chưa đủ à?” Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hồ Ứng Bảo: “Ngươi thử mắng Cửu nha đầu thêm một chữ nữa xem?”
Hồ Ứng Bảo chạm phải ánh mắt Hạ Thiên, bị dọa đến cơ thể co rụt lại, nhưng ngoài miệng vẫn ráng chống đỡ: “Mẹ, mẹ nhìn đi, tên tiểu tử này vẫn luôn uy hiếp con, mẹ hãy nói một câu đi mẹ.”
“Lớn như vậy vẫn còn là một đứa bé bám váy mẹ. Ngươi phế vật đến mức không ai bằng.”
Hạ Thiên nhếch miệng, khinh thường nói.
“Ngươi nói đủ chưa?” Hồ Ứng Hùng nhịn không được chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi tưởng mình là người của Hồ gia à, không những khoa chân múa tay với Hồ gia mà còn dám động thủ với huynh đệ chúng ta, ngươi đúng là không để Hồ gia chúng ta vào mắt.”
Hồ lão thái thái trừng Hồ Ứng Bảo, quát to: “Ngươi cũng đủ rồi. Cửu cô nương không liên quan gì đến việc này nhất. Để nàng ấy điều tra không thể thích hợp hơn.”
“Nàng ta không phải nữ nhân của Hạ Thiên sao, nếu chẳng may Hạ Thiên là hung thủ, nàng ta làm sao mà không bao che cho hắn?” Hồ Ứng Bảo vẫn bất mãn phản bác.
“Có phải Hạ Thiên làm hay không, điều này ta rõ ràng nhất. Ta không phải già đến mức hồ đồ không phân rõ tình huống.” Hồ lão thái thái cũng cảm thấy mệt mỏi. Bà bị đám con cháu huyên náo đến mức tâm phiền muộn: “Hôm nay, ta nhất định phải tìm cho ra sát thủ sát hại cổ trùng. Nếu không, bất cứ người nào cũng không thể rời khỏi nơi này.”
Khí cổ đối với Hồ gia mà nói quý giá vô cùng. Nuôi một con tốn gần mười năm tâm huyết, hơn nữa còn liên quan đến gia chủ chính thống. Bây giờ có người giết chết cổ trùng trước mặt bà, chẳng khác nào đánh vào mặt của bà, bà tuyệt đối không thể để như vậy. Nếu không, về sau Hồ gia còn mặt mũi nào mà tồn tại.
“Lão tỷ tỷ, ngươi cũng cho rằng là ta ra tay?” Mạc Công kinh ngạc nhìn Hồ lão thái thái: “Chúng ta tương giao hơn sáu mươi năm, chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta?”
“Không phải hoài nghi ngươi mà là muốn rửa sạch hiềm nghi cho ngươi. Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi mà thôi.” Hồ lão thái thái khuyên: “Mạc lão đệ, chúng ta tương giao nhiều năm, ngươi cũng biết tầm quan trọng của Khí cổ đối với Hồ gia ta. Ngươi cũng nên phối hợp một chút. Mọi người đương nhiên sẽ không có ý kiến.”
Nghe xong, Mạc Công cũng không còn cách nào.
Mạc Công ném quải trượng lên mặt bàn, lạnh giọng nói: “Ngươi không phải muốn điều tra sao? Lão phu sẽ để cho ngươi điều tra. Tuy nhiên, nếu không tra ra manh mối gì, tiểu nha đầu ngươi cũng đừng trách lão phu kiếm chuyện với ngươi.”
“Ngươi muốn ăn đòn đúng không? Dám cài bẫy Cửu nha đầu.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Phiền nhất là loại người ngu ngốc dám làm mà không dám nhận như ngươi. Một chút khí phách cũng không có, khó trách các ngươi lại rác rưởi đến như vậy.”
“Lẽ nào lại như thế? Tiểu tử, ta nhịn ngươi rất lâu rồi.” Mạc Công giận sôi lên, nói với Hồ lão thái thái: “Không phải ta không phối hợp mà là tên tiểu tử đó lấn người. Nếu ngươi không đuổi hắn đi, vậy thì lão phu sẽ đi.”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi muốn chạy thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng kiếm cớ không mệt à?”
“Để ta xem bên trong thủ trượng này có cái gì.” A Cửu tiện tay phá hủy thủ trượng, chỉ thấy bên trong rỗng ruột với hơn non nửa chất lỏng màu xanh lam. Sau khi đổ ra, nó lập tức ngưng kết thành băng, rất nhanh hóa thành nước, biến mất không thấy đâu.
Người tham gia bữa tiệc nhìn thấy cảnh này, trong lòng lập tức run lên. Nếu lão nhân này dùng băng châm không phải để giết cổ trùng mà là giết người, bọn họ chẳng phải mạng sống treo trên sợi tóc sao?
“A, cái này…” Mạc Công mở to mắt, kinh ngạc nói: “Cây gậy này không phải của ta, nhất định là ai đã đánh tráo nó rồi.”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn Hồ lão thái thái: “Lão tỷ tỷ, ngươi phải tin tưởng ta. Chúng ta giao tình sáu mươi năm, làm sao ta có thể làm ra chuyện như vậy, nó cũng chẳng có gì tốt đối với ta. Tuyệt đối đã có người vu oan cho ta.”
“Đúng rồi, chính là ngươi, khẳng định ngươi vu oan cho lão phu.” Mạc Công đưa tay chỉ vào A Cửu: “Vừa rồi ngươi lén lút động tay động chân, đúng không?”
A Cửu bó tay: “Tất cả mọi người đều nhìn ta chằm chằm, ngươi cảm thấy ta đã làm như thế nào để có thể qua mắt được tất cả mọi người?”
“Lão phu mặc kệ, nhất định là ngươi.” Mạc Công tức giận đến toàn thân phát run, bỗng dưng hóa thủ thành trảo, đột nhiên chộp vào A Cửu: “Ngươi dám hãm hại lão phu, lão phu sẽ giết ngươi chết… A!”
A Cửu đá thẳng một cước, đạp bay lão già ra ngoài.
“Haiz, thất bại quá.” Lão đầu bổ nhào giữa không trung, dùng tư thế rất đẹp rơi xuống đất, gương mặt cũng không còn kinh sợ và xấu hổ như vừa rồi, thay vào đó là sự tiếc nuối lẫn không cam lòng: “Kế hoạch vốn rất tốt, kết quả lại thua ở chi tiết này. Đúng là đáng tiếc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận