Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3602: Hạ Thiên là chồng của các ngươi chứ không phải của ta

“Được rồi, ta đi đây.”
Tô Bối Bối thở dài. Can hệ trọng đại, nàng đích thật không thể hoàn toàn không đếm xỉa đến: “Để ta bàn giao lại cho Lam Y Nhân đã.”
“Không cần.” Triệu Vũ Cơ nắm tay Tô Bối Bối, cười nói: “Lần này ngươi không cần đi. Ngươi có thể tu luyện ở chỗ này.”
“Ngươi khẳng định?” Tô Bối Bối có chút không tin tưởng cho lắm: “Không phải lại có sáo lộ gì khác đấy chứ?”
Triệu Vũ Cơ lấy một cái túi nhỏ đưa cho Tô Bối Bối.
“Cái này là gì?”
Ánh mắt Tô Bối Bối hiện lên vẻ nghi hoặc, tuy nhiên, nàng vẫn nhận lấy cái túi, sau đó mở ra xem, phát hiện bên trong có một cái bình sứ men xanh, một quyển sách nhỏ và một vài lá bùa.
“Trong bình là đan dược tăng khí mà ta và Dạ Ngọc Mị đã nhờ luyện dược sư Tiểu Tiên Giới luyện ra. Một viên có thể giúp ngươi tăng ba cảnh giới nhỏ trong nháy mắt.”
Triệu Vũ Cơ lần lượt giới thiệu ba món đồ: “Bên trong quyển sách nhỏ là một môn công pháp tu luyện mà chúng ta đã căn cứ dựa trên công pháp sơ cấp của Tiên Vân đại lục nghiên cứu ra được, có thể tu luyện thành trong một thời gian ngắn. Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy tập trung tu luyện. Sau ba tháng, nhất định sẽ phát huy được công dụng. Bùa là căn cứ vào Truyền âm Phù mà cải tạo thành, có thể trò chuyện bên trong bí cảnh, nơi tín hiệu bị cô lập.”
Tô Bối Bối hỏi: “Sau ba tháng? Các ngươi đang chuẩn bị cho bí cảnh Thiên Cung sao?”
“Đúng.” Triệu Vũ Cơ gật đầu: “Ba đại bí cảnh cuối cùng có một tiên mộ, bên trong ẩn chứa sức mạnh rất đáng sợ, nhất định phải nằm trong tay chúng ta. Muốn đạt được mục đích này, một mình ông xã thôi thì không được. Chúng ta nhất định phải cùng nhau hành động.”
“Hành động thì không thành vấn đề.” Tô Bối Bối nhịn không được cắt ngang lời Triệu Vũ Cơ, nhấn mạnh một câu: “Nhưng Hạ Thiên là chồng của các ngươi chứ không phải của ta.”
Triệu Vũ Cơ mập mờ nhìn Tô Bối Bối, cũng không lên tiếng.
“Ánh mắt đó của ngươi là gì?” Tô Bối Bối bị ánh mắt này kích thích, lời nói càng che càng lộ: “Sự thật là như vậy mà. Ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, không phải nữ nhân của tên háo sắc lưu manh chết tiệt kia. Khi ngươi nói đến ông xã, ngươi đương nhiên phải loại ta ra ngoài.”
Triệu Vũ Cơ cười nói: “Ta đâu có nói cái gì, tại sao ngươi lại kích động như thế?”
“Ta không có kích động.” Tô Bối Bối la lớn một câu, rất nhanh tỉnh hồn lại. Nàng quả thật có chút kích động rồi: “Ta không có kích động, cái này có gì mà phải kích động chứ.”
“Kích động hay không là chuyện của ngươi.” Triệu Vũ Cơ cũng không tiếp tục trêu chọc nữa, khoát tay nói: “Ta còn có chuyện khác cần làm, không nói chuyện với ngươi nữa. Mà này, ngươi cảm thấy ngươi thoát được bàn tay của hắn sao?”
Tô Bối Bối không nhận ra ý trong lời nói của Triệu Vũ Cơ, chỉ phàn nàn nói: “Này, ta nói lần sau trước khi ngươi đến, ngươi có thể báo ta trước một tiếng hay không.”
“Lần sau hãy nói.” Triệu Vũ Cơ khẽ cười một tiếng, thân hình dần dần tiêu tán giống như mây khói, từ trong cửa sổ bay ra ngoài, rất nhanh biến mất không thấy đâu.
Tô Bối Bối thở dài, dựa lưng vào ghế salon, bỗng nhiên ôm lấy gối dựa mà lăn lộn: “A, cái đồ lưu manh, sắc lang chết tiệt, phiền chết đi được.”

Phù Lương, Tề gia.
Bên trong phòng khách đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến, nhìn thân hình là biết không phải Lâm Phái Thu.
“Ngươi là ai?” A Cửu chậm rãi bước đến trước mặt Tề Ngữ Thi, mắt lạnh nhìn người trong bóng tối: “Ngươi đến đây có mục đích gì?”
Bóng người kia chậm rãi từ trong bóng tối bước ra, là một nam nhân khoảng hai mươi tuổi.
“Lâm gia Lâm Tuấn Nghĩa, xin chào mấy vị trưởng bối.” Nam nhân kia ngược lại rất lễ phép, khom người chín mươi độ, thái độ cũng rất hòa hoãn.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi đừng có lôi kéo làm quen. Nơi này chẳng có ai là trưởng bối của ngươi cả.”
“Mặc dù chủ mạch hai nhà Lâm Tề không qua lại với nhau nhưng các chi mạch khác lại có thông hôn, nói đến cũng là thân thích.” Lâm Tuấn Nghĩa nghiêm túc giải thích: “Ta là vãn bối Lâm gia, tất nhiên phải thực hiện lễ vãn bối của mình với các ngươi chứ.”
A Cửu nói: “Được rồi, ngươi bớt nói lại giùm ta. Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đến để truyền lời.” Lâm Tuấn Nghĩa vẫn cung kính. Sau khi trả lời xong, hắn ta bổ sung thêm một câu: “Nãi nãi ta mạo phạm các vị, ta sẽ thay mặt bà ấy bồi thường cho mọi người. Dù sao, tuổi tác bà ấy đã cao, chịu không nổi bị làm nhục. Cho nên, ta đã tự tiện làm chủ, bảo người đến đưa bà ấy về.”
“Chuyện của Lâm Phái Thu về sau hãy nói.” Tề Ngữ Thi lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói ngươi đến để truyền lời, vậy truyền lời gì, truyền cho ai?”
“Truyền lời của gia gia ta.”
Thái độ của Lâm Tuấn Nghĩa vẫn cung kính như cũ: “Hôm nay, gia gia bảo sẽ mở tiệc chiêu đãi các vị ở Hàn Nguyệt lâu Lâm gia. Vì ân oán hai nhà Lâm Tề, vì Đông Nam tiên hội, cũng vì cách cục Phù Lương sau này ở tu tiên giới, xin các vị ngàn vạn nể mặt, đừng không biết điều là được.”
“Ha ha, đủ khách sáo nhỉ.” A Cửu cảm thấy hơi tức giận: “Vừa rồi ta còn thấy ngươi khá lễ phép, bây giờ xem ra cũng chỉ là loại người tiểu lý tàng đao.”
Tề Ngữ Thi cũng nói: “Bữa tiệc đó cũng chẳng tốt lành gì, chúng ta không đi.”
Lâm Tuấn Nghĩa mỉm cười nói: “Đi hay không đi, mọi người tự quyết định, ta chỉ truyền lời mà thôi. Bây giờ ta đã nói xong, xin phép cáo từ.”
“Khoan đã, ngươi cho rằng Tề gia là nơi nào vậy?” Lông mày Tề Ngữ Thi nhướng lên, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lẽo: “Người Lâm gia các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận