Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2143. Nơi này có quỷ

“Này, tiểu tử, đừng giả câm giả điếc, bản công tử đang hỏi ngươi đó!” Nam nhân trung niên mặc cẩm y nổi giận, hắn chỉ vào Hạ Lãnh quát lớn: “Bản công tử chính là người nhà họ Vân ở Vân Châu, tốt nhất ngươi nên cân nhắc một chút!”
Phong Thiên Linh ở bên cạnh nhỏ giọng phổ cập khoa học cho Hạ Lãnh: “Nhà họ Vân là một trong bốn họ lớn làm mưa làm gió ở Vân Châu, bây giờ đang được đà phát triển mạnh mẽ, ta nghe nói bọn hắn còn có quan hệ với một hoàng tộc nào đó của triều đại Cơ.”
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu, công tử nhà chúng ta chính là... Ừm, ta sẽ không nói nữa.” Tiêu Tú Nhi nhăn mũi một cái, nàng vừa định nói gì đó nhưng lại đụng phải ánh mắt của Hạ Thiên nên không thể làm gì khác hơn là đưa tay che miệng.
“Ngươi là người nhà nào, ta không có hứng thú.” Hạ Lãnh lạnh lùng nói, "Nhưng, ngươi ở đây sẽ khiến ta rất khó chịu, cho nên ngươi lăn ra ngoài đi.”
Trong mắt nam nhân trung niên mặc cẩm y tràn đầy vẻ không thể tin được.thần sắc tự tin, lạnh lùng nói: “Là tên tiểu tử ngươi nói sai, hay là do ta nghe lầm?”
“Phòng của hắn, chúng ta cũng muốn.” Hạ Lãnh chỉ tay về phía nam nhân trung niên mặc cẩm y kia rồi nói với chưởng quỹ: “Ngươi cũng để cho tiểu nhị quét dọn một chút đi.”
Chưởng quỹ trực tiếp sợ đến ngây người: “Hắn, hắn chính là người nhà họ Vân!”
“Ha ha ha…” Nam nhân trung niên mặc cẩm ý không nhịn được cười phá lên: “Tiểu tử, ngươi thật là thú vị. Đã nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với người nhà họ Vân như thế. Đáng tiếc là ngươi trêu chọc sai người rồi, e là mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ đươc.”
Hạ Lãnh thuận miệng phân phó một câu: “Cơ Cửu, ném hắn ra ngoài.”
“A Đinh, A Bính, đi dạy dỗ tên tiểu tử ấy cho ta, cho hắn biết sự lợi hại của nhà họ Vân chúng ta.” Hiện tại, nam nhân trung niên mặc cẩm y quát lên: “Đừng giết chết ngươi, lột sạch quần áo của hắn, mổ bụng rồi phơi ra bên ngoài một đêm.”
Đây là một câu nói rất ác độc, mồm nói là đừng giết chết nhưng lại bảo mổ bụng ra rồi phơi một đêm. Đúng là muốn cho Hạ Lãnh đang sống mà phải chịu đau khổ cả đêm.
Lại có hai bóng người nữa vọt ra từ phía sau nam nhân trung niên mặc cẩm y, bọn hắn giống như hai bóng ma lao về phía Hạ Lãnh.
Bang! Bang!
Đáng tiếc, bọn hắn còn chưa đụng tới được một góc áo của Hạ Thiên, Cơ Cửu đã chủ động xuất kích, đá ngang hai người, đá bọn hắn bay ra khỏi nhà trọ, nhân tiện ném luôn A Giáp, A Ất đang nằm dưới đất ra ngoài.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Cuối cùng, nam nhân trung niên mặc cẩm y cũng có chút sợ hãi, dù sao bốn hộ vệ mà hắn mang theo đều là cao thủ võ lâm, đặc biệt A Bính, A Đinh còn là cao thủ cấp tông sư, trừ phi gặp phải tu tiên giả, nếu không chắc chắn đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.
“Chẳng lẽ, các ngươi là tu, tu tiên giả?” Nam nhân trung niên mặc cẩm y lập tức bị dọa đến mức mồ hôi như mưa.
“Biết càng ít càng tốt với ngươi.” A Cửu không muốn lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá của Hạ Lãnh, không trả lời lời nam nhân trung niên mặc cẩm y mà đi lên lầu hai, túm lấy cổ áo hắn ném ra khỏi nhà trọ.
Nam nhân trung niên mặc cẩm y thực sự sợ hãi, hắn bò dậy từ dưới đất rồi bỏ chạy thẳng. Trước khi đi ra ngoài, trưởng bối của hắn đã dặn đi dặn lại rằng, hắn có thể gây chuyện với bất cứ ai ở Vân Châu, duy chỉ có tu tiên giả là phải tránh xa, nếu không gia tộc cũng không bảo vệ được hắn. Nhưng hắn không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, ở một cái nhà trọ nhỏ như vậy lại thực sự gặp phải tu tiên giả.
Bây giờ có hai phòng, vừa khéo đủ cho bốn người Hạ Lãnh. Hạ Lãnh tự nhiên là ở cùng một phòng với hộ vệ Cơ Cửu, còn Tiêu Tú Nhi thì ở cùng phòng với Phong Thiên Linh. Thực ra Tiêu Tú Nhi muốn ở bên cạnh chăm sóc Hạ Lãnh, nhưng nàng lại sợ Cơ Cửu bắt nạt Phong Thiên Linh, tâm trạng không nhịn được có chút xoắn xuýt.
“Vị công tử này, ngươi thật sự là tu tiên giả sao?” Tiểu nhị dọn dọn xong phòng cho đám người Hạ Lãnh, vừa đi được mấy bước đã quay trở lại, sợ hãi nhìn về phía Hạ Lãnh.
Hạ Lãnh lạnh lùng nói: “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Chuyện đó, chuyện đó, ngươi sẽ bắt được quỷ à?” Tiểu nhị cảnh giác nhìn xung quanh rồi nhẹ giọng hỏi.
“Nơi đây có quỷ sao?” Hạ Lãnh thuận miệng hỏi.
Cơ Cửu nhìn chằm chằm vào tiểu nhị này, không nói gì.
“Thật sự có quỷ.” Tiểu nhị vội vàng gật đầu: “Có, còn là một ác quỷ, nửa đêm nó thường xuyên ra ngoài ăn thịt người, khoảng thời gian trước đây có vài vị khách trong quán trọ của chúng ta đã bị quỷ ăn.”
“Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?” Vậy mà Hạ Lãnh lại cảm thấy rất hứng thú, dù sao hắn cũng chưa từng nhìn thấy loại sinh vật như vậy.
Tiểu nhị chần chờ lắc đầu: “Ta không nhìn thấy, nhưng khách nhân bị quỷ ăn thịt là do ta tiếp đãi.”
“Cụ thể là tình huống gì, ngươi nói một chút đi.” Theo bản năng Hạ Lãnh cũng cảm thấy nơi này có chút vấn đề, rảnh rỗi và nhàm chán nghe một chút chuyện ma có thể giết thời gian.
“Chính là ba ngày trước, cũng là thời điểm như này, cũng là một vị công tử trẻ tuổi dẫn theo hai tỳ nữ xinh đẹp, cũng là...” Rõ ràng là tiểu nhị đang định nói nhiều, nhưng đáng tiếc là vốn từ ngữ của hắn lại rất ít, chỉ lặp lại có mấy từ, Hạ Lãnh nghe mà nhíu cả mày.
“Đừng nói nhảm nữa!” Hạ Lãnh gõ bàn một cái rồi nói: “Nếu không ngươi đi ra ngoài, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Tiểu nhị bỗng dưng khó thở, trợn to hai mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, như thể hắn đang nhìn thấy một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp: “Quỷ, quỷ tới rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận