Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2834: Người có thù với ta còn nhiều hơn

Kim đại thiếu giãn lông mày, tận lực bình ổn sắc mặt, thản nhiên nói: “Ngươi đừng thăm dò làm gì nữa. Chúng ta một chữ cũng sẽ không nói. Nửa tiếng nửa, ngươi sẽ biết hậu quả tạm giam bổn thiếu gia là gì.”
“Nếu ngươi đã cứng miệng đến như vậy, được thôi, ta chờ ngươi nửa tiếng, xem ngươi có thể dẫn đến cứu binh gì.” Triệu Thanh Thanh khoát tay bảo người đưa đến một cái máy bấm giờ, điều chỉnh thời gian nửa tiếng, sau đó đặt trước mặt mình: “Ngươi tốt nhất đừng để ta thất vọng. Bằng không, ta sẽ bảo sư phụ của ta khiến các ngươi sống không bằng chết, một giây như một năm.”
“Hừ, ngươi sẽ hối hận.” Kim đại thiếu nhếch miệng nở nụ cười như ý, đánh giá Triệu Thanh Thanh lại thấp xuống mấy cấp độ. Hắn ta xác thực không nghĩ đến Triệu tổ trưởng lại ngu xuẩn đến như thế, thật sự khiến người ta phải thất vọng.
Máy bấm giờ không nhanh không chậm đếm ngược thời gian. Triệu Thanh Thanh cũng không vội, rót cho mình và Hạ Thiên một tách cà phê, còn nhàn nhã nói chuyện phiếm với hắn.
Kim đại thiếu liếm môi một cái, nói với Triệu Thanh Thanh: “Này, bổn thiếu gia đang khát. Ngươi pha cho ta ly café, ta muốn pha theo kiểu Mỹ nhưng nhiều đường.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” Triệu Thanh Thanh nguýt hắn ta một cái: “Ngươi coi nơi này là chỗ nào? Nhà của ngươi hay là quán café?”
“Cho dù là nhà tù cũng phải nói chủ nghĩa nhân đạo chứ?” Mã lão bản không nhịn được, lên tiếng: “Chẳng lẽ còn muốn chúng ta chết khát ở đây sao?”
Triệu Thanh Thanh thản nhiên đáp: “Các ngươi đã uống rất nhiều rượu ở Thủy Tạ Thiên Cư, còn chưa đến mức chết khát đâu. Cho dù có khát, các ngươi cũng phải nhịn cho ta.”
“Triệu tiểu thư, ta có chuyện muốn nói.” Lúc này, tiểu thịt tươi Cao Diệu Dương rốt cuộc đã lên tiếng.
Triệu Thanh Thanh liếc hắn ta một cái: “Nói đi.”
“Cao Diệu Dương, ngươi đừng tìm chết.” Mắt Kim đại thiếu lộ ra hung quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Diệu Dương: “Ngươi dám nói nửa chữ, ngươi có tin bổn thiếu gia sẽ khiến ngươi nửa bước khó đi ở kinh thành hay không?”
Triệu Thanh Thanh đá một cước, đá bay Kim đại thiếu va vào vách tường, sau đó cao giọng nói: “Muốn nói thì nói đi. Nói xong, ta có thể thả ngươi đi. Hắn ta bản thân khó bảo toàn, không uy hiếp được ngươi đâu.”
“Ta không phải nói cái này.” Cao Diệu Dương cũng không bị uy hiếp của Kim đại thiếu hù sợ nhưng cũng không bị Triệu Thanh Thanh uy bức lợi dụ. Hắn ta bình tĩnh nói: “Ta chỉ là diễn viên, được bọn họ mời làm nam thứ cho một bộ phim. Ta thật sự không biết gì về chuyện của họ cả.”
Triệu Thanh Thanh quay đầu nhìn Hạ Thiên, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của hắn.
“Hắn ta không có nói dối.” Hạ Thiên đáp.
“Được, ngươi có thể đi.” Nếu Hạ Thiên đã nói như vậy, Triệu Thanh Thanh cũng lười lãng phí thời gian trên người không quan trọng. Nàng gọi một cấp dưới đưa Cao Diệu Dương ra ngoài.
“Cảm ơn.” Cao Diệu Dương gật đầu cảm ơn Triệu Thanh Thanh, nhưng trước khi đi, hắn ta ý vị thâm trường nhìn Hạ Thiên một chút rồi mới rời đi.
Triệu Thanh Thanh nhạy bén cảm nhận được ánh mắt thay đổi của Cao Diệu Dương, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, hình như người này biết thân phận của ngươi, có phải hắn ta có thù oán với ngươi hay không?”
“Người biết ta nhiều lắm, có thù với ta lại càng nhiều.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Người ganh tỵ với vẻ đẹp trai của ta còn nhiều hơn. Ta cũng chẳng có hứng thú đi quan tâm những loại người đó.”
Triệu Thanh Thanh im lặng mỉm cười. Nàng cũng nhìn ra được Cao Diệu Dương chỉ là người bình thường, cho nên nàng cũng lười phí sức vào chuyện xác minh thân phận.
“Thật ra ta cũng không có dính líu quá nhiều đến việc này.” Quản Thiên Tiếu thấy Triệu Thanh Thanh đã thả Cao Diệu Dương, lập tức giải thích: “Công thức là bọn họ đưa cho ta, có vấn đề hay không, ta hoàn toàn không biết. Đưa thức ăn vặt cho bọn trẻ ăn cũng là chủ ý của bọn họ, ta thật sự vô tội mà.”
Triệu Thanh Thanh lạnh giọng nói: “Ngươi tuyệt không vô tội. Nội ngươi đùa bỡn phụ nữ cũng đủ làm ta rất khó chịu rồi. Những thứ kia có vấn đề hay không, ngươi thật sự không có ý kiến sao?”
“Cái này…” Quản Thiên Tiếu không nói nổi nữa, đành phải cố giải vây cho mình: “Chu lão sư và ta là tự nguyện, ta cũng đã đổ không ít tiền cho nàng ấy. Hơn nữa, nữ nhân đó chủ động câu dẫn ta…A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, Triệu Thanh Thanh đã tát cho hắn ta một bạt tai. Hắn ta bay lên dính tường, cùng với Kim đại thiếu hình thành một bức họa song song.
Ban đầu, Mã lão bản cũng muốn giải thích hai câu, nhưng sau khi nhìn thấy kết quả của Kim đại thiếu và Quản Thiên Tiếu, ông ta lập tức ngậm miệng lại.
Triệu Thanh Thanh nhìn thoáng qua máy bấm giờ, cười hỏi: “Sắp hết nửa tiếng rồi, Kim đại thiếu, tại sao cứu binh ngươi còn chưa đến?”
“Ha ha, hắn ta đã đến, chẳng lẽ ngươi còn không phát hiện ra sao?” Mặc dù Kim đại thiếu bị dính vào bức tường, nhưng ánh mắt chợt thay đổi, trở nên khát máu và điên cuồng, với người vừa rồi cứ như hai người khác nhau.
Triệu Thanh Thanh cảm nhận được nguy hiểm, không khỏi cau mày.
Vù.
Cả người Kim đại thiếu hóa thành tàn ảnh, trong chớp mắt đã đến sau lưng Triệu Thanh Thanh, một sợi xích vô hình quấn chặt cổ nàng.
“Đi chết đi.”
Kim đại thiếu nhe răng cười một tiếng, sau đó dùng sức, chỉ thấy một người ngã xuống đất, hiển nhiên khí tức đã tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận