Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2653: Sự thật về Cao đại lão

Cao đại lão tên thật là Cao Kiếm Phong, hơn ba mươi năm trước cũng là phú ông ức vạn hiếm thấy trong nước. Nhưng điều khiến ông ta nổi danh khắp cả nước cũng không phải của cải của ông ta hay là sự tích dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mà là lời tuyên bố từ bỏ tất cả tài sản của ông ta để đến Chung Nam Sơn làm ẩn sĩ ba mươi năm trước.
Lúc đó, khí công rất thịnh hành, nhưng một phú ông lại từ bỏ tài sản ức vạn để lên núi làm ẩn sĩ vẫn khiến cả nước chấn kinh, dẫn đến không ít đài truyền hình, phóng viên truyền thông đến Chung Nam Sơn làm phóng sự. Cũng bởi vì chuyện của ông, ẩn sĩ trên núi cũng được nổi tiếng theo.
Cũng bởi vì chuyện này, ông ta có được danh vọng khá cao trong giới ẩn sĩ Chung Nam Sơn. Dù sao, chỉ vì tu hành, ngay cả tài sản hàng chục triệu cũng có thể từ bỏ. Cho nên, sau khi chứng bệnh điên xảy ra, không ít ẩn sĩ đồng ý theo ông ta trốn vào trong Hoạt Tử Nhân Mộ, còn bầu ông ta làm Thôn trưởng thôn ẩn tu.
Nhưng bọn họ vạn lần không nghĩ đến người này lại là một Nhạc Bất Quần. Ông ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy là vì linh mạch dưới lòng đất Chung Nam Sơn, còn coi bọn họ là công cụ, thay ông ta đào một con đường thẳng đến linh mạch dưới lòng đất.
“Cao Kiếm Phong, ngươi còn biết nói tiếng người sao?” Trong số thôn dân có người thật sự nhịn không được oán giận trong lòng, chỉ vào ông ta chửi ầm lên: “Ngươi dám lừa chúng ta ba mươi năm trời. Chúng còn tưởng ngươi là người dẫn đường trên con đường tu hành, bầu ngươi làm Thôn trưởng. Ngươi còn là người sao?”
“Hừ, việc đã đến nước này, ta cũng chẳng cần che giấu nữa, ta ngả bài.” Ánh mắt Cao Kiếm Phong trở nên thâm trầm, cười lạnh: “Linh mạch dưới lòng đất phát sinh dị động, nói rõ kế hoạch của ta sắp thành công. Đám người đang đào linh mạch dưới kia không cần nghĩ, khẳng định đã bị đánh chết. Đương nhiên, lát nữa ta sẽ xuống nhặt xác thay bọn họ. Các ngươi ở lại đây, tận mắt chứng kiến ta một bước thành tiên. Ha ha ha…”
“Xem ra, ngươi chẳng những là thằng ngu, hơn nữa còn là một tên thiểu năng.” Hạ Thiên lắc đầu trào phúng.
“Tên nhóc kia, ta không biết ngươi là thế lực phương nào phái đến, nhưng hôm nay, tốt nhất ngươi đừng chen vào chuyện của lão tử.” Sau khi ngả bài, cả người Cao Kiếm Phong cũng vì đó mà thay đổi, trở nên âm trầm hơn so với vừa nãy: “Bằng không, ngươi đừng trách lão tử ra tay vô tình.”
“Với chút thực lực đó của ngươi, ngươi dường như không có tư cách nói câu này.” Thạch Thuần hơi cảm thấy buồn cười.
Cao Kiếm Phong cười nhạo, ngạo nghễ nói: “Lão phu vì để trường sinh bất tử, khổ tâm kinh doanh hơn ba mươi năm, bỏ ra tài sản hàng chục triệu, các ngươi thật sự cho rằng ta chỉ có một người sao?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Không ít thôn dân nghi ngờ hỏi.
“Hừ, hôm nay ta sẽ để cho các ngươi được mở mang tầm mắt.” Cao Kiếm Phong bỗng nhiên cởi quần áo trên người xuống, lộ ra bộ quần áo bó huỳnh quang màu đen trên người, cả người như ẩn như hiện trong bóng đêm, âm thanh vẫn vang dội như cũ: “Ngươi thấy chưa, thấy rõ ràng chưa, ngươi hãy nhìn cho kỹ đi.”
“Đây chẳng lẽ là thuật ẩn thân?”
“Không thể nào? Cho dù ông ta có thuật ẩn thân, tu vi của ông ta vẫn không đủ.”
“Nhưng nếu không phải thuật ẩn thân, tại sao ông ta lại làm được.”
“…”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, có người không khỏi la hoảng lên. Mặc dù các thôn dân đều là ẩn sĩ, cũng tự xưng mình là người tu hành, thật ra bọn họ chẳng có tu vi gì cả, ngay cả cánh cửa Luyện Khí Kỳ cũng không chạm đến. Tuy nhiên, kiến thức liên quan đến tu hành của bọn họ lại rất phong phú.
“Tỷ phu, người này thật sự lợi hại.” Thạch Thuần cũng không nhịn được mà tán thưởng một câu, quay sang nói với Hạ Thiên: “Ngươi còn không có được thuật ẩn thân, ông ta lại làm được.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ông ta chẳng biết quái gì về thuật ẩn thân đâu. Vừa rồi ông ta không có ẩn thân.”
“Thế vừa nãy là như thế nào?" Ninh Nhụy Nhụy không hiểu.
“Ông ta chỉ mặc một bộ quần áo làm thay đổi tầm mắt của chúng ta mà thôi.” Hạ Thiên lười biếng giải thích: “Nó có thể phát huy tác dụng ở những nơi ánh sáng không đủ. Nếu mang ra bên ngoài, cũng chỉ có thể dùng cho vui.”
“Đánh rắm!” Cao Kiếm Phong nghe xong, tức đến mức thiếu chút nữa thổ huyết: “Năm đó, ta cũng không phải từ bỏ hết tất cả tài sản, mà là rót tiền vào một hạng mục nghiên cứu áo tàng hình của nước ngoài. Cách đây không lâu, bọn họ rốt cuộc đã nghiên cứu thành công. Ha ha ha, chuyện mà tu hành không giúp được ta, khoa học lại giúp ta thực hiện.”
Thạch Thuần hơi khó hiểu: “Vậy ngươi tiếp tục dùng khoa học nghiên cứu trường sinh bất tử không được sao? Cần chi phải phí sức đào đất tiếp cận linh mạch chứ?”
Cao Kiếm Phong nghe xong, không khỏi sững sờ, cảm thấy rất có lý.
“Bởi vì ông ta không có nhiều tiền như vậy.” Hạ Thiên kịp thời cạnh khóe một câu: “Mấy chục triệu cũng không đủ nghiên cứu được áo tàng hình. Thứ mà ông ta mặc trên người cũng chỉ là hàng nhái, cũng không có tác dụng quá lớn.”
“Im ngay.” Cao Kiếm Phong giận sôi lên: “Ta không rảnh lãng phí thời gian với các ngươi ở đây. Bây giờ ta còn nói nhảm với các ngươi chỉ là nể tình ba mươi năm sống chung, ta có lòng tốt muốn nhắc nhở các ngươi, chờ sau khi ta thành tiên xong, linh mạch trong lòng đất sẽ sụp đổ, ai không muốn chết thì chạy đi, chạy được bao xa thì chạy.”
“Ngươi đúng là si tâm vọng tưởng.”
“Chúng ta tuyệt đối không để ngươi phá hỏng linh mạch dưới lòng đất.”
“Ngươi muốn thành tiên, ngươi đi gặp Diêm Vương đi.”
“…”
Các thôn dân vô cùng kích động vọt đến chỗ Cao Kiếm Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận