Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3670: Vậy ngươi thử một chút xem sao

“Chuyện gì thế?”
Lam Y Nhân bừng tỉnh, phát hiện nàng lông tóc không thương.
Nàng sờ lên đầu, chuyện gì cũng không có.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác?
Hay là Hạ Thiên đã ở trong bóng tối ra tay?
Trong lòng Lam Y Nhân vẫn còn có chút nghi hoặc. Bởi vì hành động này hoàn toàn không phải phong cách của Hạ Thiên. Nếu Hạ Thiên không ra tay, nàng thật sự không cách nào giải thích được tao ngộ vừa rồi. Quả thật quá quỷ dị.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Thật ra Kim Chu Vương còn chấn kinh hơn cả Lam Y Nhân.
Vừa rồi, nó rõ ràng đã đâm xuyên tơ nhện qua đầu đối phương, cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó. Nhưng chưa đến một giây, nữ nhân kia lông tóc không tổn hao gì, đúng là không thể tưởng tượng được.
“Tại sao ngươi lại thoát khỏi Thúc Hồn Ti của ta?” Kim Chu Vương trăm mối vẫn không có cách giải, đành phải nghiêm túc quát.
Lam Y Nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng cũng sẽ không ngốc đến mức nói trắng ra mọi chuyện. Nàng chỉ cười nhẹ một tiếng: “Điều này ta cũng chẳng cần phải nói cho ngươi biết. Có lẽ tơ nhện của ngươi vốn vô dụng.”
“Đánh rắm.” Gương mặt Kim Chu Vương hiện lên sự giận dữ: “Vừa rồi coi như ngươi gặp may, nhưng ngươi tránh được một lần cũng không tránh được lần thứ hai đâu.”
Nó còn chưa nói xong, vô số tơ nhện trong suốt từ bốn phương tám hướng đâm về phía Lam Y Nhân.
“Cái gì?” Lam Y Nhân tất nhiên nhìn thấy rõ ràng, cảm giác không khỏi hoài nghi: “Vừa rồi ta không nhìn thấy tơ nhện, tại sao lần này lại thấy được? Là công lực của nó giảm xuống hay là trước đó có huyền cơ gì?”
“Để ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu. Ta hiểu rõ tâm tư của ngươi như lòng bàn tay, ngươi nên từ bỏ chống cự đi.” Kim Chu Vương thấy Lam Y Nhân bay múa như hồ điệp, không khỏi cười lạnh, lại mấy trăm sợi tơ nhện bắn ra, vừa lúc phong lại đường lui của Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân thấy đường lui bị phong, lập tức ngừng lại, đưa mắt nhìn Kim Chu Vương. Nàng trên cơ bản có thể xác định được một chuyện.
Kim Chu Vương không thể đọc được nội tâm của nàng. Hành động dự đoán của nó hẳn là nhờ tơ nhện mang đến.
Lam Y Nhân nhìn chằm chằm tơ nhện mà nàng giẫm dưới chân, truy tìm nơi phát ra. Quả nhiên, bảy mươi phần trăm là quay về người Kim Chu Vương.
“Ta hiểu rồi.” Lam Y Nhân mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta đã nhìn thấy trò xiếc của ngươi. Chút mánh khóe mày của ngươi hoàn toàn vô hiệu đối với ta.”
“Đúng là dõng dạc.” Ánh mắt Kim Chu Vương hiện lên vẻ trào phúng: “Đám nhân loại các ngươi chỉ thích nói nhảm, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, lại còn bảo khám phá ra trò xiếc của ta. Bây giờ ta sẽ đâm xuyên đầu của ngươi, để óc của ngươi phải ở lại đây.”
Lam Y Nhân lạnh lùng nói: “Vậy ngươi thử một chút xem sao.”
Nói xong, Lam Y Nhân sử dụng Phiếu Miểu Bộ nhảy nhót chẳng có mục đích trong phòng.
“Buồn cười.” Kim Chu Vương bắt đầu cảm thấy Lam Y Nhân giống như kẻ điên. Nàng làm như thế thì có tác dụng gì chứ? Trong lúc nó đang định giết chết Lam Y Nhân, sau đó dùng tơ nhện tẩy não nàng, nó bỗng nhiên cảm thấy không ổn: “A, ngươi dừng lại cho ta.”
Lam Y Nhân cũng không ngừng lại, ngược lại còn nhảy kịch liệt hơn: “Làm sao? Ngươi sợ rồi à?”
“Ta bảo ngươi dừng lại.” Kim Chu Vương lại phóng ra mấy chục sợi tơ nhện, phong lại mấy chục đường, tiến hành bao vây chặn đánh Lam Y Nhân.
Đáng tiếc, tơ nhện lần này của nó giống như không có ma lực, chẳng khác nào con ruồi không đầu, hoàn toàn không nắm bắt được bóng dáng của Lam Y Nhân.
“Đến đi, phóng nhiều hơn nữa đi.” Thân hình Lam Y Nhân lập lòe, mỉm cười giễu cợt: “Ngươi phun tơ nhện càng nhiều, phản phệ mà ngươi nhận lại càng lớn.”
Cùng lúc đó, nàng còn nói ra bí mật của Kim Chu Vương, đánh tan lòng tự tin của nó: “Trước đó, ngươi cũng chẳng phải toàn trí toàn năng gì cả, ngươi chỉ dụng những sợi tơ nhện cực nhỏ trải rộng cả phòng. Đám tơ nhện đó có thể nuốt chửng âm thanh, ngươi thông qua sóng âm để suy đoán hành động của ta trước một bước mà thôi.”
“Nữ nhân ngươi đúng là nói hươu nói vượn.” Kim Chu Vương nghe xong, không khỏi thẹn quá hóa giận: “Bây giờ ta sẽ dùng Vạn Chu Xuyên Tâm bắn ngươi thành con nhím.”
Lam Y Nhân lại cười: “Ngươi không có bản lãnh đó đâu.”
“Vô Biên Ti Vũ.” Tám cái chân của Kim Chu Vương đồng thời rung lên, tơ nhện trong phòng giống như vật sống, biến thành mũi tên bắt đầu đâm thủng Lam Y Nhân.
“Chẳng qua chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi.” Lam Y Nhân lắc đầu, thân hình phiêu động, vẫn di chuyển chẳng có mục đích như cũ. Lần này, nàng thỉnh thoảng kích động mạng nhện.
Đầu Kim Chu Vương đau như muốn nứt ra: “Dừng tay, ngươi dừng tay lại cho ta.”
“Không dừng lại được.” Lam Y Nhân cười nói: “Ngươi đã thích nuốt âm phân biệt như thế, để ta cho ngươi nuốt đủ, để xem ngươi có thể phân biệt được ta đang ở đâu hay không?”
Một lát sau, gần như toàn bộ tơ nhện trong phòng đều bị Lam Y Nhân kích động. Vô số âm thanh tinh mịn như thủy triều thuận theo mạng nhện tập trung vào trong đầu Kim Chu Vương.
“A, đau quá, mau dừng lại.”
Kim Chu Vương chỉ cảm thấy trong đầu giống như có một vạn người, không, là một trăm vạn người đang khua chiêng gõ trống, chấn động đến óc nó sôi trào lên. Đỉnh đầu của nó giống như sắp bay mất.
“Ta sai rồi, ta xin ngươi tha cái mạng chó này cho ta. Ta không dám nữa.” Kim Chu Vương khóc ròng, bắt đầu cầu xin tha thứ.
Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Đồ như ngươi vốn không nên tồn tại.”
“Ngươi.” Dưới cơn đau cực độ, Kim Chu Vương đột nhiên sinh ra suy nghĩ đồng quy vu tận: “Nếu ngươi đã ác độc như vậy, cùng lắm thì chết thôi.”
Lông mày Lam Y Nhân cau lại, ngưng thần đề phòng.
Kim Chu Vương bỗng nhiên há miệng, một đám nhện con màu vàng to bằng hạt gạo từ trong miệng nó bò ra, còn cơ thể của nó thì dùng tốc độ cực nhanh suy sụp xuống, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu, cơ thể thì xẹp xuống chỉ còn một miếng da.
Đám nhện con màu vàng nhanh chóng dọc theo mạng nhện bò đến gần Lam Y Nhân, sau đó cơ thể bành trướng gấp hai lần.
Lam Y Nhân cảm giác không ổn, vội vận Phiếu Miểu Bộ nhanh chóng tránh ra.
Bốp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận