Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2836: Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?

Triệu Thanh Thanh thuận miệng nói: “Sư phụ ta là thần y đệ nhất thiên hạ. Mấy loại công pháp thần thần quỷ quỷ rách nát của các ngươi, chúng ta thấy nhiều lắm. Muốn phá giải dễ như bữa ăn sáng.”
Kim đại thiếu giận tím mặt, mắng to: “Cái gì gọi là công pháp rách nát chứ? Đây là thần thuật thượng cổ truyền thừa hai nghìn năm của Cổ gia ta.”
“Ta chẳng có hứng thú với mấy công pháp truyền thừa rách nát này của các ngươi.” Triệu Thanh Thanh lạnh lùng nhìn Kim đại thiếu, uy hiếp: “Ta muốn biết ngươi là ai? Ngươi có liên quan gì đến hạt giống ma huyết chứ?”
Kim đại thiếu hừ lạnh một tiếng, một chút cũng không phối hợp: “Muốn moi tin tức từ miệng của ta, ngươi không khỏi si tâm vọng tưởng rồi. Cùng lắm ta bị phản phệ, trực tiếp tán công, ta cũng không cho các ngươi một cơ hội nào.”
Triệu Thanh Thanh tiếp tục nhờ Hạ Thiên giúp đỡ: “Sư phụ, người này còn mạnh miệng hơn cả Kim đại thiếu, ngươi có cách nào trị hắn ta hay không?”
“Cách đương nhiên là có, hơn nữa còn có rất nhiều.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Thanh Thanh nha đầu, ngươi nhanh lên một chút đi, vẫn còn chậm lắm.”
Triệu Thanh Thanh mỉm cười hỏi: “Nhanh một chút và chậm một chút khác nhau ở chỗ nào?”
“Nhanh một chút, tên ngốc này đoán chừng một giây cũng không nhịn được, cam đoan khi còn bé, hắn ta có nhìn lén ai tắm cũng khai ra hết thôi.” Hạ Thiên mỉm cười nói: “Chậm một chút, đoán chừng nửa giây hắn ta cũng không nhịn được, ngươi không hỏi hắn ta cũng sẽ nói.”
Triệu Thanh Thanh không hiểu: “Vì sao chậm, nhưng nửa giây cũng không chịu được?”
“Bởi vì chậm một chút, một giây của hắn ta sẽ bằng một năm.” Hạ Thiên giải thích: “Ngươi cho rằng chỉ có nửa giây thôi sao? Thật ra trong thời gian của hắn ta đã qua hơn nửa năm.”
“Hừ, các ngươi tưởng rằng trò hề này sẽ dọa ta sợ sao?” Kim đại thiếu mỉm cười giễu cợt: “Cổ mỗ là người tu hành, cực hình trên thế gian hoàn toàn không có cách nào dao động ý chí của ta. Các ngươi có chiêu gì thì cứ lôi ra hết đi. Nếu thốt ra một tiếng, coi như Cổ mỗ ta không… A!”
Ngay khi Kim đại thiếu đang khoác lác, Hạ Thiên đã cách không đâm cho hắn ta một châm.
Ngân châm còn chưa thu hồi, Kim đại thiếu đã kêu lên đau đớn. Bên trong giác quan của hắn ta giống như có ngàn ngàn vạn vạn ngân châm không ngừng đâm hắn ta. Cảm giác đau đớn tăng lên vô số lần, ngay cả hô hấp cũng là một gánh nặng, khiến hắn ta sống không bằng chết.
Chỉ nửa giây ngắn ngủi, đối với hắn ta mà nói, lại dài dằng dặc. Hắn ta kêu lên đau đớn, nhưng tiếng rên rỉ lại chậm chạp, không cách nào truyền đi. Nó chảy ngược vào trong cơ thể của hắn ta, khiến cho hắn ta càng thêm đau đớn.
“Ta nói, ta nói, cái gì ta cũng nói, mau dừng tay đi.” Toàn thân Kim đại thiếu đổ mồ hôi như mưa, giống như được vớt từ trong nước ra.
Triệu Thanh Thanh có chút thất vọng: “Còn tưởng rằng ngươi là cục xương cứng chứ.”
“Mau dừng lại, dừng lại đi. Ta khai hết.” Triệu Thanh Thanh chỉ nói có một câu, Kim đại thiếu có cảm giác giống như não của mình muốn nổ tung, đau đến mức muốn chém đầu của mình.
“Sư phụ.” Triệu Thanh Thanh kêu một tiếng.
Hạ Thiên nói: “Ta đã thu châm rồi, cơ thể của hắn ta chỉ còn lại dư vị mà thôi.”
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?” Kim đại thiếu miễn cưỡng trở mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên, cố hết sức hỏi một câu.
Hạ Thiên đáp: “Ta không phải thần, cũng chẳng phải thánh. Ta chính là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Hạ Thiên? Ngươi chính là Hạ Thiên? Khó trách.” Ánh mắt Kim đại thiếu lấp lóe, cuối cùng biến thành tiếng thở dài: “Cổ Đại Thông ta bế quan hơn ba mươi năm, thần thuật đại thành. Ta vốn cho rằng mình có thể tranh hùng thiên hạ, nghĩ không ra lại thua trong tay ngươi. Năm ngoái, ta đã nghe nói qua tên tuổi của ngươi, ta còn tưởng rằng đám người kia nói khoác. Nhưng sự thật lại là như vậy.”
“Ngươi không có thời gian cảm khái đâu.” Triệu Thanh Thanh không rảnh mà nghe hắn ta nói nhảm: “Sau khi ta hỏi ngươi xong, ta còn có lời muốn hỏi chính bản thân Kim Tử Đa.”
Kim đại thiếu nói: “Ngươi muốn biết cái gì?”
Triệu Thanh Thanh hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với Kim Tử Đa? Có liên quan gì đến hạt giống diệu huyết?”
“Ta tên Cổ Đại Thông, khách khanh gia tộc Kim gia năm mươi năm trước.” Kim đại thiếu chậm rãi đáp: “Ta bế quan hơn ba mươi năm, năm ngoái mới xuất quan. Còn cái gì là hạt giống diệu huyết, ta chưa nghe nói qua. Chức trách của ta là bảo vệ người Kim gia, thuận tiện gạt bỏ địch nhân của bọn họ.”
“Nếu việc này không liên quan đến ngươi, ta cũng không làm khó ngươi.” Sau khi xác định người này không có nói dối, Triệu Thanh Thanh cũng lười lãng phí thời gian trên người hắn ta: “Về sau, ngươi đừng có giúp đỡ mấy chuyện này nữa. Đường đường là người tu hành, lại đi làm tay chân cho gia tộc phế vật như Kim gia, đúng là mất mặt.”
Gương mặt Kim đại thiếu không khỏi lộ ra vẻ hổ thẹn, im lặng cả nửa ngày.
“Cút đi.” Triệu Thanh Thanh quát nhẹ một tiếng.
Kim đại thiếu mừng như điên, toàn thân lắc một cái, ánh mắt tràn ngập mờ mịt lẫn kinh hoàng.
“Kim đại thiếu, ngươi đã tỉnh rồi à?” Triệu Thanh Thanh mỉm cười nhìn đối phương: “Cảm giác thế nào? Ngươi còn cứu binh nào khác nữa hay không?”
Mặc dù vừa rồi Kim đại thiếu được Cổ Đại Thông phụ thể, nhưng ý thức của hắn ta ko rơi vào mê man. Cho nên, hắn ta vẫn biết có chuyện gì xảy ra. Cứu binh mà hắn ta gọi đến hoàn toàn không phải là đối thủ của Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên, trong lòng hắn ta bắt đầu luống cuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận