Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2050. Đánh không lại nữ nhân

Ninh Nhụy Nhụy suýt chút nữa bị những tên đần xuất hiện trong lời nói của Hạ Thiên làm cho mơ màng, cũng may nàng đã dần dần quen với việc hắn thích gọi người khác là kẻ ngốc, hơi để ý sẽ biết hắn đang nói cái gì.
“Ngươi nói ai là bại tướng dưới tay ngươi? Nếu không phải do tiểu nhân hèn hạ ngươi dùng thủ đoạn đùa giỡn, sao ta thất bại được?” Trong nháy mắt lửa giận của Tô Diệp ngút trời, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi dám đánh với ta thêm một trận không, ta không đánh bay ngươi thì ta không phải là thiên tài số một Đại Bắc Hồ!”
Hạ Thiên không cho là đúng nói: “Ta mới là thiên tài, ngươi chỉ là kẻ ngu ngốc.”
“Ngươi đây là đang tìm chết!” Tô Diệp triệt để nổi giận, cơ thể biến mất tại chỗ trong nháy mắt, lấp lóe nhiều lần giữa không trung, lưu lại tàn ảnh, sau đó liền xuất hiện ở trước mắt Hạ Thiên, nắm đấm bay tới.
Thật nhanh!
Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc phát hiện tốc độ của người kia vậy mà nhanh hơn không chỉ gấp đôi so với lần trước, không biết Hạ Thiên có thể tránh thoát hay không, dù sao lần trước mới bắt đầu hắn đã không chiếm thế thượng phong, sau đó nhờ châm pháp mới chế trụ được Tô Diệp.
Ngoài dự kiến của Ninh Nhụy Nhụy, lần này rất nhanh đã có kết quả.
Ầm!
Một bóng người bay ngược ra ngoài, nặng nề mà đập trên sàn nhà.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn nơi đó, phát hiện người ngã xuống đất là Tô Diệp, chỉ là không thấy rõ hắn ngã xuống như thế nào.
Nhưng người đang mờ mịt là Tô Diệp, hắn không biết tại sao mình lại ngã trên mặt đất, rõ ràng nắm đấm của hắn đánh vào trên người Hạ Thiên, nhưng vì sao lại tự bay ra.
“Chuyện này sao có thể!”
Hắn thấy, bất kể là tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu, hắn đều yếu hơn mười lần so với Hạ Thiên. Lần chiến đấu trước nếu như không phải do Hạ Thiên dùng mánh khoé hèn hạ gì đó đánh lén hắn, hắn tuyệt đối không có khả năng thua.
Lần này, hắn nhờ sự chỉ điểm của vị tiền bối đó, công pháp có bước tiến dài, tu vi tăng thêm một khoảng nhỏ, không có lý do sẽ bị thua bới Hạ Thiên!
“Sao ta lại bị đánh bại bởi ngươi! Làm sao ta có thể thua ngươi được!” Tô Diệp bò dậy từ dưới đất, trên khuôn mặt tràn ngập sự khó tin.
“Có cái gì là không thể.” Hạ Thiên khinh bỉ lườm tên kia: “Đầu óc thằng ngu ngươi bị rớt bể rồi à, lần trước ngươi thua bởi ta, lần này lại thua ta không phải là rất bình thường sao.”
“Cái rắm, chắc chắn là ngươi lại làm thủ đoạn chó má gì đó.” Rõ ràng Tô Diệp sẽ không thừa nhận thất bại lần trước, lần này càng thêm không phục: “Nếu không ta tuyệt đối sẽ không thua.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Muội muội chân dài đã nói với ta, khi chiến đấu chính là ngươi chết ta sống, vốn là thủ đoạn gì cũng có thể dùng, do ngươi đần đâu có liên quan tới ta.”
Ninh Nhụy Nhụy không thấy rõ Hạ Thiên thắng như thế nào, hơn nữa không nhìn thấy hắn dùng châm, chẳng lẽ tên lưu manh này sau lần chiến đấu trước trở nên lợi hại hơn?
Tô Diệp quát Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi có gan thì đường đường chính chính đấu với ta!”
“Không có hứng thú.” Hạ Thiên ôm Ninh Nhụy Nhụy, không thèm để ý Tô Diệp.
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Ngươi đã thua, vậy nhường danh ngạch lại đi.”
“Ta không có thua, chuyện vừa nãy không tính!”
Tô Diệp đứng lên, nói với Hạ Thiên: “Bây giờ ta mới làm thật, Hạ Thiên ngươi chịu chết đi!”
Lần này, Tô Diệp không có dùng nhiều sức như tưởng tượng, trực tiếp đấm vào Hạ Thiên ở chính diện, nắm đấm của hắn nhìn như chậm nhưng thực sự thì rất nhanh, hơn nữa bao gồm ám kình cực kỳ hung mãnh, đừng nói con người cho dù là một bức tường dày, đoán chừng sẽ bị đánh thành một lỗ lớn.
Ninh Nhụy Nhụy phát hiện lực Tô Diệp thật sự mạnh lên không ít, xem ra trong miệng hắn vị tiền bối kia thật sự không thể coi thường, chỉ là không biết đến tột cùng những người ấy muốn cái gì.
“Tốc độ của ngươi quá chậm, căn bản không chạm được vào ta.”
Hạ Thiên không có né tránh, chỉ là tùy ý khoát tay áo, giống như đang đuổi nắm đấm Tô Diệp như con ruồi vo ve.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hình như một màn này rất quen, giống như cảnh tượng trước mắt không khác lắm với lần trước, chỉ là nhân vật đổi cho nhau.
“Mấy ngày nay, ta luôn khổ luyện chuyên cần, công thêm có tiền bối chỉ điểm, không có lý do sẽ thua bởi ngươi!” Đối với tình huống trước mắt, Tô Diệp thật sự khó mà tiếp thu: “Rốt cuộc chỗ đó có vấn đề sao?”
“Đương nhiên là đầu óc của ngươi có vấn đề.” Hạ Thiên lười biếng trả lời, lại nói những lời thường nói của mười mấy năm nay: “Nhưng ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Loại chiêu thức đấy vô dụng ở trước mặt ta, không đùa với ngươi nữa.”
“Ta không phục!”
Tô Diệp lại vọt tới Hạ Thiên.
Ầm!
Hạ Thiên đạp bay hắn.
“Ta không phục!”
Tô Diệp bay vọt lên, tấn công vào Hạ Thiên lần nữa, lại lần nữa bị đạp bay, xem ra không chịu phục.
“Ngươi có chút phiền.” Hạ Thiên hơi không kiên nhẫn: “Tiểu muội chân dài, cô giáo huấn hắn đi.”
“Ai, ta?” Ninh Nhụy Nhụy kinh ngạc chỉ mình: “Ý của ngươi là bảo ta đánh hắn?”
Hạ Thiên gật đầu một cái: “Đúng vậy, Tiểu muội chân dài, cô kém thông minh cũng được, sao lỗ tai lại không tốt lắm?”
“Lỗ tai của ngươi mới không tốt á!” Ninh Nhụy Nhụy trừng Hạ Thiên, lại nói: “Hắn thật lợi hại, lần trước suýt chút nữa ngươi thua bởi hắn, ngươi xác định ta đánh thắng được hắn?”
“Tiểu muội chân dài, cái gì gọi là lần trước suýt chút nữa thua bởi hắn, ta không thể nào bị thất bại.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Thật ra thực lực của cái tên ngu ngốc ấy không tệ lắm, nhưng bây giờ chắc chắn hắn đánh không lại cô.”
Tô Diệp chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi vậy mà ô nhục ta như thế, ý của ngươi là ngay cả nữ nhân của ngươi Tô Diệp ta cũng đánh không lại?”
“A, ngươi trở nên thông minh rồi đó.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Quả nhiên tên đần chính là muốn bị đánh nhiều, nói như vậy chưa chắc đầu óc có thể khỏi hẳn.”
Tô Diệp rống giận: “Ta muốn giết ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận