Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3754: Hắn là đồ đệ của Quỷ Y Trương Minh Đà

“Ha ha.”
Gã Lâu sư đệ cười lạnh, biểu hiện khinh miệt liếc nhìn một cánh tay bay lên, sau đó rơi xuống đất.
Trong lúc hắn ta muốn nói lời châm chọc Hạ Thiên, đột nhiên hắn ta phát hiện hai tay Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự.
“Cái gì? Chẳng lẽ là tay của ta?” Trong đầu Lâu sư đệ hiện lên một suy nghĩ hoang đường. Hắn ta cúi đầu nhìn xuống, tay trái tay phải vẫn còn đủ.
Thế cánh tay trên mặt đất là của ai?
Các đệ tử khác của phái Tuyết Sơn cũng cảm thấy mờ mịt, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Lâu sư đệ, ngươi làm gì vậy, đánh tiếp đi.” Bạch Thiên Phương có chút khói chịu, lạnh lùng nói: “Chỉ cần đừng để hắn chết, chém một cánh tay của hắn có tính là gì.”
“Tay không phải của hắn.” Lâu sư đệ trả lời một câu, sau đó xoay người nhìn lại, bỗng dưng mở to mắt: “Bạch sư huynh, tay của ngươi…”
Bạch Thiên Phương ngẩn người, lập tức nghiêng đầu nhìn một cái, đột nhiên nhìn thấy cánh tay trái của mình không biết từ lúc nào bị người ta chặt đứt.
“Tay của ta?” Bạch Thiên Phương không thể tin nổi, cũng không thể tiếp nhận được hiện thực này, thậm chí hắn ta còn không cảm thấy đau đớn.
Đám đệ tử phái Tuyết Sơn cũng giống như nằm mộng, bao gồm gã Lâu sư đệ, há hốc miệng, kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
“Đó là tay của ta.” Lúc này, Bạch Thiên Phương mới cảm nhận được sự đau đớn. Máu cũng đã nhuộm đỏ nửa người, hai mắt đỏ bừng phẫn nộ nhìn Lâu sư đệ: “Ngươi cũng dám chặt tay của ta.”
Lâu sư đệ hoảng hồn, vội vàng giải thích: “Bạch sư huynh, không phải do ta làm, tuyệt đối không phải ta. Ta có thực lực như thế nào, ngươi hẳn phải biết chứ?”
“Cũng đúng, cho dù ngươi muốn đánh lén ta cũng không có bản lãnh đó.” Bạch Thiên Phương lấy lại tinh thần, nhanh chóng cầm máu, chỉ là hai hàng lông mày vẫn cau lại như cũ: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Là hắn, nhất định là hắn.” Lúc này, Lâu sư đệ mới bình tĩnh lại, lập tức chỉ tay vào Hạ Thiên mà nói: “Bạch sư huynh, tuyệt đối là hắn đang giở trò quỷ. Một kiếm vừa rồi của ta rõ ràng đã bổ về phía hắn.”
Ánh mắt Bạch Thiên Phương nổi lên sát ý nồng đậm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Tiểu tử, ngươi dự định giải thích như thế nào?”
“Đầu óc của ngươi đúng là có bệnh.” Hạ Thiên cười nói: “Tại sao ta lại phải giải thích?”
Dương San không khỏi có chút ngây người. Nàng vẫn đứng trước mặt Hạ Thiên, nhưng không thấy Hạ Thiên ra tay lúc nào.
“Tốt, rất tốt.” Sát ý của Bạch Thiên Phương không thể thu lại được nữa, dùng tay phải còn lại xiết chặt nhuyễn kiếm: “Vốn ta còn muốn lưu ngươi một mạng. Đáng tiếc ngươi lại không biết trân quý. Mối thù cụt mất một cánh tay, tự ta sẽ báo.”
Lâu sư đệ lo lắng nhắc nhở: “Bạch sư huynh, Chưởng môn muốn chúng ta bắt sống bọn họ mang về.”
Bạch Thiên Phương bay thẳng một cước đạp Lâu sư đệ ngã lăn trên mặt đất, quát lạnh: “Đừng tưởng rằng ngươi không sao. Cho dù hắn giở trò quỷ, cánh tay của ta cũng là do kiếm của ngươi chặt. Chờ ta làm thịt tên tiểu tử này xong, ta sẽ thu thập ngươi.”
Lâu sư đệ bịt miệng, không còn dám nhiều lời.
“Tiểu tử, ta muốn chặt đứt tay chân của ngươi trước, sau đó khoét dần lục phủ ngũ tạng của ngươi ra, như thế ta mới có thể giải được mối hận trong lòng.” Bạch Thiên Phương một tay cầm kiếm, bỗng dưng hóa thành tàn ảnh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Hạ Thiên.
Nhuyễn kiếm như rắn, rất nhanh đã du tẩu giữa tay chân Hạ Thiên một lần.
Phốc phốc.
Vài tiếng vang nhẹ vang lên, chỉ thấy tay chân bay loạn.
“A!”
Đám đệ tử phái Tuyết Sơn kêu thảm, ngã xuống đất.
Bao gồm gã Lâu sư đệ cũng phát hiện một cánh tay của mình bị chặt đứt. Nhất thời hắn ta không biết là do Bạch Thiên Phương cố ý hay là bị trúng yêu pháp của tên tiểu tử kia.
Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự, vẻ trào phúng trên mặt lại càng đậm.
“Cái này, cái này…” Bạch Thiên Phương như phát mộng. Hắn ta nhớ rất rõ kiếm của hắn ta đã chặt đứt tay chân của Hạ Thiên, tại sao người trúng chiêu lại biến thành sư đệ của hắn ta: “Ngươi có yêu pháp?”
“Ta vẫn đứng im không nhúc nhích, ngươi đừng có ăn nói lung tung.” Hạ Thiên nói.
Bạch Thiên Phương đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hoàn toàn không cách nào lý giải được tình huống trước mắt: “Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi lại làm được như vậy?”
“Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Hạ Thiên nghiêm túc giới thiệu mình, lại còn trào phúng: “Về phần tại sao ta lại làm được, ngươi hãy hỏi chính ngươi đi. Không phải ngươi dùng kiếm của mình chặt sao?”
Bạch Thiên Phương không khỏi sợ hãi. Hắn ta quá khinh địch rồi, tiểu tử trước mắt tuyệt không phải người thường.
“Ngươi đánh không lại hắn cũng là chuyện bình thường.” Lúc này, Tả Vạn Đỉnh mới lên tiếng: “Hắn là đồ đệ của Quỷ Y Trương Minh Đà. Tuy nói Trương Minh Đà không có tu vi gì nhưng từ trước đến nay hắn ta luôn quỷ kế đa đoan. Đồ đệ do hắn ta dạy dỗ, vừa rồi ngươi lại khinh thường như thế, bây giờ cũng xem như đáng đời.”
“Ngươi câm miệng lại đi.” Bạch Thiên Phương lạnh lùng quát Tả Vạn Đỉnh một câu, lại hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi nhất định là cao thủ do tông môn nào đó phái đến. Lần này Bạch mỗ bị ngươi chơi hố, nhưng ngươi cũng đừng quá càn rỡ. Dù sao nơi này cũng là địa bàn phái Tuyết Sơn, không phải ngươi có thể… A!”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã cảm thấy phiền chết, đá cho hắn ta một cước va vào bức tường băng, tạo thành một cái hố sâu, cơ thể dính chặt vào bên trong, xem như tặng một người bạn cho Trịnh Tự Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận