Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4113: Là ngươi?

Triệu Thanh Thanh ngược lại hưng phấn, cười nói: “Sư phụ, vậy ngươi nhất định phải tìm ta đấy. Người ta cứ tưởng ngươi chết rồi, nghĩ đến lại có chút ngủ không yên giấc.”
Phì! A Cửu nghe xong, nhịn không được gắt lên một tiếng.
Hạ Thiên lại nói: “Mọi người xử lý những thi thể này đi, đừng để ở đây, ô nhiễm hoàn cảnh của Thanh Phong Sơn.”
“Điều này không cần ngươi dạy.” A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi mau đến Giang Hải đi, tránh cho vị Tô tiểu thư sốt ruột chờ.”
Hạ Thiên mỉm cười, bỗng nhiên thừa dịp A Cửu không có phòng bị, tiến đến trước mặt của nàng hôn một cái: “Còn nói không phải ăn dấm.”
Không đợi A Cửu thẹn quá hóa giận, Hạ Thiên nhấc Hoa Ánh Lục lên, nhún người đạp không rời đi.

Thành phố Giang Hải.
Tập đoàn Thần Y.
Tầng cao nhất, trong phòng khách.
Tô Bối Bối đang cùng với một nữ nhân trẻ tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc màu xanh uống cà phê.
Dưới lầu, Thiết Kim Cương cũng đã quay về, vẫn đang đứng như tượng làm bảo vệ canh cổng tập đoàn Thần Y.
“Cái tên to con kia khá thú vị. Ngươi tìm được từ chỗ nào thế?” Nữ nhân tóc xanh bưng tách cà phê, chậm rãi bước đến cửa sổ sát đất, mắt nhìn thoáng qua Thiết Kim Cương đứng bên dưới.
Tô Bối Bối bắt chéo chân, chậm rãi uống cà phê: “Là tiểu đệ Hạ Thiên thu được ở núi tuyết, ngươi đừng có ý đồ với hắn ta. Hắn ta trung thành tuyệt đối, không bao giờ theo người khác đâu.”
“Không sao.” Nữ nhân tóc xanh cười một tiếng: “Ta chỉ hứng thú với cơ thể khổng lồ rắn chắc đó mà thôi. Nếu có thể đưa đến địa tâm, nhất định là một thợ mỏ rất tốt.”
“Không nói cái khác, ở chỗ của ta, chỉ cần đứng ở cổng, một năm ăn mặc không lo.”
Tô Bối Bối nhếch miệng, bất mãn nói: “Tại sao hắn ta lại phải đến địa tâm gì đó của ngươi làm thợ mỏ. Nếu đổi là ngươi, ngươi có nguyện ý hay không?”
“Cái này chẳng có liên quan gì đến nguyện ý hay không.” Bên trong ánh mắt màu xanh của nữ nhân tóc xanh hiện lên cảm giác ưu việt: “Thế giới địa tâm, sâm la vạn tượng, thú vị hơn nhiều với mặt đất buồn tẻ vô cùng này. Huống hồ, làm thợ mỏ cũng không tính là bôi nhọ hắn ta, ít nhất còn giúp cho thể chất của hắn ta tăng lên. Đến lúc đó, chỉ cần không trực diện tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, còn lại hắn ta đều có thể chiến một trận, tỷ số chia năm năm.”
“Ngươi đừng quá tự cho là đúng.” Tô Bối Bối khá bất mãn với thái độ và giọng điệu của nàng ta. Nữ nhân tóc xanh quay sang nhìn Tô Bối Bối, nhất thời cảm thấy nét mặt của nàng rất thú vị: “Thật ngại quá, đây là lần đầu tiên ta đến mặt đất, trước mắt còn chưa thích ứng với phương thức nói chuyện của các ngươi. Nếu có gì mạo phạm, ta nhất định là… cố ý rồi.”
Mặt Tô Bối Bối cũng chẳng thân thiện gì, lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất nên thu liễm lại một chút. Nếu không, ta không đảm bảo ngươi có thể còn sống gặp Hạ Thiên.” “Ha ha ha, ngươi dám giết ta sao?” Ánh mắt nữ nhân áo xanh lóe lên sự khinh miệt: “Ta đại diện cho ý chí của địa đế vương, lên đây đàm phán cùng các ngươi đã là nể mặt các ngươi lắm rồi. Mười vạn năm trước, là chúng ta nhường ra thế giới này, cho nên nhân loại các ngươi mới có chỗ trống để sinh sôi. Các ngươi nên cảm kích mới đúng chứ. Bằng không, địa tâm Thần tộc chúng ta có thể trở lên bất cứ lúc nào, đoạt lại thế giới mặt đất.”
“Bớt nổ ở đây đi.” Tô Bối Bối lười so đo với mấy lời nói nhảm không có căn cứ này: “Cái gì mà mười vạn năm trước. Khi đó ngươi và cha ngươi đã có mặt trên đời này chưa, ở đó mà to miệng. Nếu có chuyện này, tại sao không nói các ngươi bị nhân loại đánh đến mức chỉ có thể rút vào lòng đất làm rùa đen rụt đầu chứ.”
“Tô tiểu thư, ngươi tốt nhất nên chú ý lời nói của mình.” Nữ nhân tóc xanh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Bối Bối.
Cơ thể nàng ta lập tức dâng lên khí tức màu xanh, cắm vào mặt đất bên dưới, trong nháy mắt mọc ra vô số dây leo.
Nhất là chung quanh Tô Bối Bối, không gian bị các loại nhánh cây bén nhọn như đao kiếm vây lại.
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao?” Tô Bối Bối dửng dưng, một chút sợ hãi cũng không có.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên.
“Sao?” Nữ nhân tóc xanh thu lại khí tức phát ra vừa nãy, cười nói: “Hạ Thiên nhanh như vậy đã đến rồi sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không phải Hạ Thiên, là trợ lý của ta.” Tô Bối Bối từ bước chân đoán được là ai: “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, một nữ nhân mặc bộ váy trắng công sở rất gọn gàng chậm rãi bước vào.
Nữ trợ lý cũng không thèm nhìn nữ nhân tóc xanh, đặt một phần văn kiện đến trước mặt Tô Bối Bối: “Tô tổng, tư liệu mà ngươi cần, ta đã chuẩn bị xong, tất cả đều ở đây.”
“Được rồi, ngươi cứ để đây cho ta.”
Tô Bối Bối gật đầu, hờ hững nói: “Không còn việc của ngươi, ngươi mau quay về công việc của mình đi, thuận tiện nói với Lam Y Nhân một tiếng, ngày mai ta sẽ đi làm.”
“Vâng.” Nữ trợ lý gật đầu, sau đó quay người rời đi, cũng không thèm nhìn nữ nhân tóc xanh một lần.
“Khoan đã.” Nữ nhân tóc xanh ngược lại cảm thấy có chỗ không đúng, liền nói với nữ trợ lý: ‘Ngươi đứng lại đó cho ta.”
Nữ trợ lý dừng lại trước cửa, nhưng đưa lưng về phía nữ nhân tóc xanh.
“Ngươi quay lại.” Nữ nhân tóc xanh chậm rãi bước đến gần nữ trợ lý: “Vì sao ta lại cảm thấy ngươi rất quen mặt, hình như đã gặp đâu… Hả?”
Lời còn chưa nói hết, nữ trợ lý kia bỗng nhiên vặn người, đá một cái vào họng nữ nhân tóc xanh.
Một giây sau, chân nữ trợ lý chạm vào người nữ nhân tóc xanh lập tức mọc ra một sợi dây leo quấn cổ nàng ta lại.
Bên trên dây leo cũng mọc ra vô số gai ngược, lúc nào cũng có thể đâm rách cổ họng đối phương.
Trên tay nữ trợ lý sáng lên một sợi dây leo bén nhọn, đâm thẳng vào tim nữ nhân tóc xanh: “Đừng nhúc nhích. Nếu ngươi động đậy, ngươi sẽ chết.” Ánh mắt nữ nhân tóc xanh hiện lên sự kinh ngạc: “Là ngươi? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận