Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1713. Ảo giác, nhất định là ảo giác

“Ta dẫn ngươi đi mới thật sự mất mặt đó!” A Cửu tức giận nói: “Đợi lát nữa ngươi tự mình đi, ta không muốn ở chung một chỗ với ngươi, miễn cho ngươi bỏ lại ta... Tên khốn này, ngươi lại định làm gì?”
A Cửu sắp điên lên, tên khốn đó lại đánh nàng, còn đánh ở nơi như thế!
“Nha hoàn không nghe lời sẽ bị đánh.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta đã đối xử tối với ngươi như vậy, ngươi lại còn không biết nghe lời.”
“Ngươi đối xử tối với ta từ bao giờ chứ?” A Cửu rất tức giận, nàng không nhìn ra tên khốn này có đối xử tốt với nàng!
“Ngươi không phải là vợ của ta, ta đã mang ngươi ra bên ngoài gặp người lạ, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ tốt với ngươi sao?” Hạ Thiên ngạc nhiên “Người bình thường ta không mang theo ra ngoài.”
A Cửu lại lần nữa cạn lời, suy nghĩ của tên khốn đó thật sự khiến cho người ta không có lời nào để nói.
Loại suy nghĩ kia của tên khốn đó, chắc chắn hắn sẽ nói quan tâm nàng đều vì đối xử tốt với nàng, nói không chừng còn cảm thấy vô lễ với nàng cũng là đối xử tốt với nàng chứ.
“Cửu nha đầu, bộ quần áo bây giờ của ngươi thật sự quá khó nhìn, vẫn nên đổi bộ khác đi.” Hạ Thiên lại nói.
“Ta nhất định sẽ đổi!” A Cửu rất buồn phiền, sao bộ đồ này của nàng lại khó coi chứ?
A Cửu dừng một chút, lại nói: “Ở đây không tiện để thay quần áo, đợi lát nữa chúng ta đến biệt thự kia, ta sẽ tìm một căn phòng để thay.”
“Ừm, được thôi.” Đối với việc đó Hạ Thiên không có ý kiến gì.
Hạ Thiên im lặng lại một chút, lẩm bẩm: “Ta vất vả lắm mới mua được mấy bộ quần áo, người lại không mặc, thật là quá lãng phí.”
A Cửu lại muốn đánh Hạ Thiên, đáng tiếc là không dám đánh.
Kết quả là A Cửu không nói gì, nàng cứ ngồi ở trên bờ biển như vậy, ngắm phong cảnh xung quanh.
“Cửu nha đầu, cho dù ngươi muốn ngắm soái ca, cũng đâu cần phải nhìn về bên kia?” Hạ Thiên tiến tới bên cạnh A Cửu, theo tầm mắt của nàng nhìn về phía trước, phát hiện không có gì cả.
“Ta không thấy ai đẹp cả!” A Cửu tức giận nói.
“Ta biết, ngươi thấy ta không đẹp, nên sẽ không thấy được soái ca.” Hạ Thiên cười hì hì: “Ai, Cửu nha đầu, thật sự ngươi không muốn xuống bơi sao? Ta cảm thấy ngươi mặc cái váy này mà bơi, nói không chừng sẽ rất đẹp nha.”
“Bệnh tâm thần!” A Cửu trợn mắt với Hạ Thiên, mặc váy để bơi sao? Tên háo sắc kia cảm thấy nàng mặc váy bị ướt, lộ hàng là tốt sao?
Nàng sẽ không thỏa mãn sở thích buồn nôn của tên khốn đó đâu.
“Cửu nha đầu, ngươi muốn tiếp tục ngồi ở chỗ này sao?” Hạ Thiên cảm thấy hơi chán.
“Không sai.” A Cửu trả lời rất dứt khoát.
“Được thôi, vậy ta ngủ một giấc đã.” Hạ Thiên cảm thấy dường như mình đã có một đoạn thời gian chưa được ngủ, nói xong thì nằm xuống trên mặt đất.
A Cửu nghiến răng nghiến lợi, lại muốn đánh người, tên khốn này không thể ngủ trên bờ cát ư? Nhất định phải gối đầu trên đùi nàng!
Nhưng cuối cùng A Cửu lại chẳng làm gì, thành thật làm gối đầu cho Hạ Thiên.
Việc duy nhất làm cho A Cửu cảm thấy vui vẻ là Hạ Thiên hình như đã ngủ thiếp đi, sẽ không nói lời bậy bạ chọc cho người ta tức giận.
Cứ như vậy, vài giờ sau đó, A Cửu cứ ngồi yên tĩnh ở trên bờ cát nhìn biển, mà buổi chiều nay không có ai tới quấy rầy nàng, nguyên nhân rất đơn giản vì trên đùi của nàng có một nam nhân đang nằm.
Thời đại này, một mỹ nữ rất dễ bị bắt chuyện, nhưng nếu mỹ nữ đó đã có chủ rồi, người bình thường sẽ rất biết điều, không đi quấy rầy họ.
Bây giờ, A Cửu như đang có hành động thân mật với Hạ Thiên, ai thấy cũng cho rằng bọn họ là một đôi.
Tâm trạng của A Cửu có hơi kỳ lạ, mấy tiếng này đối với nàng là rất đặc biệt mà nàng từng trải qua, cho tới bây giờ, nàng chưa từng làm việc này với một nam nhân nào khác, mà chuyện đó làm cho nàng có cảm nhận nói không nên lời.
Loại cảm nhận kia, hình như rất tốt.
“Ảo giác, nhất định là ảo giác.” A Cửu nói với bản thân, sao nàng lại thấy việc mình ở chung với tên khốn này là tốt chứ? Điều đó thật không khoa học.
Có thể là tên khốn kia bỏ thuốc nàng.
Cũng có thể là lén châm nàng một cái.
Tóm lại, chắc chắn là tên khốn Hạ Thiên này đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó.
A Cửu nói với mình, sau đó cả người trở nên tự nhiên hơn.
Thời gian trôi qua, mặt trời đỏ cách mặt biển ngày càng gần, mà chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa, làm cho A Cửu giật mình tỉnh giấc.
A Cửu cầm điện thoại, phát hiện là Ninh Nhụy Nhụy gọi tới.
“Nhụy Nhụy, ngươi đến Vọng Cảng rồi sao?” A Cửu nhận điện thoại, mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, Cửu tỷ, ta đã đến Vọng Cảng rồi, ngươi ở đâu? Ta tới tìm ngươi.” Ninh Nhụy Nhụy nhanh chóng hỏi.
“Ta đang ở trên bãi biển, nhưng ta phải đi tới nơi khác ngay lập tức.” A Cửu cúi đầu nhìn Hạ Thiên đang nằm trên đùi: “Tối nay có bữa tiệc, có thể có một vài con em nhà giàu của Vọng cảng tham gia, Nhụy Nhụy ngươi muốn đi không?”
“Cửu tỷ đi thì ta chắc chắn có thể đi.” Ninh Nhụy Nhụy nói nhanh: “Ngươi nhắn địa chỉ qua cho ta, ta trực tiếp tới nơi đó tìm ngươi.”
“Vậy được rồi, ta cũng đang chuẩn bị tới nơi đó.” Cuối cùng, A Cửu vẫn không nói cho Ninh Nhụy Nhụy biết rằng Hạ Thiên cũng đang ở đây, Ninh Nhụy Nhụy đã rất quen với Hạ Thiên rồi.
“Vậy thì Cửu tỷ lát nữa gặp sau.” Ninh Nhụy Nhụy dường như rất vui vẻ, sau đó nàng cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận