Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3239: Dù sao cũng là thứ vô dụng (02)

“Nói nhảm xong chưa, mau cứu ta.” Hai mắt nữ nhân mặc váy liền sắp trắng dã, dùng chút khí lực sau cùng rống lên.
Nam nhân mặc đồ cao bồi vỗ tay phát ra tiếng, cổ tay áo quấn ngay cổ nữ nhân mặc váy liền lập tức bắt lửa.
Bành.
Rất nhanh đã bị đốt đứt.
Nữ nhân mặc váy liền ngồi sụp xuống đất, miệng thở hổn hển.
“Ngươi vẫn ổn chứ?” Nam nhân mặc đồ cao bồi có chút quan tâm hỏi: “Không có chuyện thì đứng lên đi, tiếp tục chiến đấu.”
Tô Bối Bối cảm thấy không ổn. Một hai người nàng còn có thể đối phó được. Nếu bốn người liên thủ, nàng thật sự chỉ còn một con đường chết. Bây giờ nên làm gì đây?
“Ta nhất định phải làm thịt nàng ta.” Nữ nhân mặc váy liền tỉnh táo lại, ánh mắt hung lệ nhìn chằm chằm Tô Bối Bối: “Ta chẳng những phải chém ngươi thành muôn mảnh, mà còn phải mang thi thể của ngươi ném cho đám quái vật kia ăn.”
“Thời gian không còn sớm nữa, giải quyết nàng ta trong vòng ba phút đi.” Nam nhân đeo mặt nạ trắng thản nhiên nói: “Nếu còn chậm thêm nữa, đến lúc đó người của Ám Ảnh Đoàn sẽ đến đây.”
Nói xong, hắn ta hơi ngoắc tay, đường cong ban đầu của căn biệt thự bỗng nhiên co lại một cách nhanh chóng.
Cả căn biệt thự dường như cũng bị rút nhỏ gần một nửa.
Hiện tại, Tô Bối Bối gần như không thể trốn tránh, chỉ có thể cứng rắn với bốn người trước mắt.
“Mỹ nữ, ngươi nên nhận thua đi.” Nam nhân mặc đồ cao bồi mỉm cười nói: “Dù sao cũng chỉ chết một lần. Bây giờ nhận thua, ngươi còn có thể chết một cách dứt khoát.”
Tô Bối Bối cười lạnh đáp lại: “Vậy tại sao ngươi lại không đi chết đi?”
“Ta cũng muốn chết, đáng tiếc lại chết không được.” Nam nhân mặc đồ cao bồi mỉm cười, sau đó lúc lắc cái đầu.
Bành!
Một tiếng nổ vang, chỉ thấy đầu của nam nhân mặc đồ cao bồi nổ tung. Não và máu văng khắp phòng, đương nhiên không dính vào Tô Bối Bối.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Huyễn Ảnh Thánh Đồ thiếu chút nữa tè ra quần, lập tức quay lại nhìn nam nhân đeo mặt nạ trắng.
Ánh mắt nam nhân đeo mặt nạ trắng cũng hiện lên sự kinh hoảng và ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại: “Các ngươi mau giết nữ nhân này đi, tuyệt đối không được để nàng ta còn sống.”
Nói xong, không gian của căn biệt thự một lần nữa thu nhỏ lại. Tô Bối Bối gần như đối mặt cùng với ba người, hoàn toàn không còn chỗ trống để tránh né.
“Đạn không khí, hỏa lực lớn nhất.” Nữ nhân mặc váy liền nắm tay nhắm Tô Bối Bối, quát lớn: ‘Đi chết đi, biến thành một đống bùn nhão cho ta.”
Oành.
Uy lực đích thật kinh người, có thể so với đạn pháo.
Nhưng người gặp nạn lại chính là nàng ta.
Tô Bối Bối vẫn bình thường như cũ, một chút dơ bẩn cũng không có.
Nam nhân đeo mặt nạ trắng và Huyễn Ảnh Thánh Đồ liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự sợ hãi không thể diễn tả được trong mắt đối phương.
Lúc này, Tô Bối Bối đã đoán được chuyện gì xảy ra.
“Hai người các ngươi còn ai muốn ra tay nữa không?” Tô Bối Bối thản nhiên nhìn nam nhân mặt trắng và Huyễn Ảnh Thánh Đồ, thuận miệng hỏi.
Nam nhân mặt trắng đã thả lỏng kết giới, khắp gương mặt chỉ toàn là sự do dự.
“Ta không chơi nữa.” Huyễn Ảnh Thánh Đồ không khống chế được nội tâm kinh hoảng, lập tức biến thành một đạo tàn ảnh nhảy ra khỏi biệt thự.
Đáng tiếc, rất nhanh đã bị người ta một cước đạp bay trở lại, toàn bộ phần ngực bị lõm vào, nhưng điều kỳ lạ là người vẫn còn sống.
“Là ai? Vị cao nhân nào đã nhúng tay vào chuyện của Thất Thánh Đồ chúng ta?” Nam nhân đeo mặt nạ trắng hiểu ra, nhất định có cao thủ tập kích, lập tức cảnh cáo: “Chúng ta là người của Trường Sinh Thánh Điện. Ngươi dám ngăn cản chúng ta làm việc, ngươi không sợ đại thiên sứ giáng tội sao?”
“Cái gì đại thiên sứ cẩu thí? Ngươi bảo hắn ta giáng cho ta một cái tội thử xem sao?” Lúc này, một giọng nói lười biếng bỗng nhiên vang lên trong phòng.
Tô Bối Bối nhìn theo hướng phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên không chút hình tượng nằm nghiêng trên ghế salon, thái độ hờ hững.
“Ta biết ngay là ngươi mà.” Sau khi nhìn thấy Hạ Thiên, Tô Bối Bối không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác an toàn này đúng là không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
“Hạ Thiên, ngươi không chết sao?” Nam nhân đeo mặt nạ trắng càng thêm kinh ngạc: “Ngươi rõ ràng đã trúng thuốc an thần đặc chế của chúng ta, tại sao lại không có việc gì?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Thứ đồ chơi đó quả thật cũng có chút tác dụng, cho nên ta đã ngủ một lát.”
“Ngủ, ngủ một lát?” Nam nhân đeo mặt nạ trắng không cách nào hiểu được lời này. Loại thuốc an thần đó cho dù dùng trên người mười con khủng long cũng có thể khiến bọn chúng ngủ như chết, nhưng Hạ Thiên chỉ ngủ một lát. Đây là người sao?
“Đúng, chỉ một lát thôi.” Hạ Thiên khẳng định: “Cho nên, các ngươi đừng phí tâm tư nghiên cứu mấy thứ vô dụng đó nữa, cứ thành thật đi chết là được.”
Nam nhân đeo mặt nạ trắng im lặng một lát mới lên tiếng:” Ta tự biết không cách nào đào mệnh trong tay ngươi nhưng ta sẽ không để mặc cho ngươi làm thịt.”
Nói xong, bên trong cơ thể nam nhân mang mặt nạ trắng dâng lên một luồng ánh sáng màu trắng, rất nhanh cả người biến lớn, sau đó thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một bãi chất lỏng màu trắng.
“Đúng là buồn nôn. Thứ này rốt cuộc là gì vậy?” Tô Bối Bối nhìn bãi chất lỏng màu trắng trên mặt đất, có chút buồn nôn.
“Ta chẳng quan tâm nó là thứ gì, dù sao cũng chỉ là mấy thứ vô dụng.” Hạ Thiên cũng không có biểu hiện gì quá lớn, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Bối Bối: “Nơi này hơi bẩn, chúng ta đổi sang nơi khác sạch sẽ hơn đi.”
“A, còn con gái của Lôi Vũ nữa.” Lúc này Tô Bối Bối nhớ đến: “Ối, người đâu rồi?”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Khả năng là bị người ta đánh cắp rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận