Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3099: Xấu mà chạy ra ngoài là lỗi của ngươi

“Bà ấy không phải, nhưng rất có thể có liên quan.”
Hạ Thiên biết A Cửu muốn hỏi chuyện gì, trực tiếp lắc đầu.
“Vậy ta đi tìm bà ấy hỏi chuyện.”
Trước đó, A Cửu đến Tiểu Tiên Giới tìm kiếm thân thế, nhưng chỉ tìm được cha ruột là Từ Côn Luân. Mẹ ruột của nàng là ai, ở đâu, đến giờ nàng vẫn chưa tìm thấy. Hôm nay nhìn thấy một nữ nhân trung niên có dáng dấp tương tự với mình, trong lòng nàng tất nhiên có suy nghĩ đó.
“Hai người đang nói ai vậy?”
Hồ Hóa Vũ thuận theo ánh mắt của Hạ Thiên và A Cửu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy nữ nhân kia, chính xác có bảy phần tương tự A Cửu: “Đó là khách quý mà nhị thúc ta mời đến, hiện tại còn chưa biết lai lịch. Chờ lát nữa ta hỏi thăm giùm hai người.”
“Vậy ta xin cảm ơn trước.” A Cửu lập tức nói lời cảm ơn.
“Cửu cô nương làm ta xấu hổ quá.” Hồ Hóa Vũ ngượng ngùng nói: “Ngươi và Hạ Thiên đã giúp ta mấy lần, ta làm một chút chuyện nhỏ, cần gì phải cảm ơn chứ.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Có thể hay không thì đừng nói nhảm. Cảm ơn tới cảm ơn lui, nhàm quá.”
“Cũng đúng.” Hồ Hóa Vũ gật đầu. Trong lúc hắn ta đang định cái gì đó, quản gia Hồ Nhất Vạn bỗng nhiên bước lại gần, thì thầm vài câu vào tai của hắn ta.
“Ta còn có một số việc cần phải xử lý.” Hồ Hóa Vũ đứng lên, áy náy nói với Hạ Thiên và A Cửu: “Các ngươi ở đây chờ ta. Nếu có người làm khó dễ các ngươi, không cần nể mặt ta, các ngươi muốn làm gì thì làm.”
A Cửu cảm thấy Hồ Hóa Vũ nói như vậy là có ý bên trong, liền thản nhiên đáp lại: “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện đừng có tên ngốc nào đến. Nếu không, một khi tính tình của Hạ Thiên phát tác, sẽ không thu lại được đâu.”
“Cửu nha đầu, nàng nói chồng mình như vậy là không đúng.” Hạ Thiên nghiêm túc nhấn mạnh: “Con người ta từ trước đến nay luôn lấy lý phục người, ghét nhất là bạo lực.”
A Cửu trợn mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi nói như thế mà không đỏ mặt sao?”
“Có gì mà phải đỏ mặt chứ?” Hạ Thiên tùy ý đáp: “Ta nói là sự thật mà.”
Hồ Hóa Vũ một lần nữa nói câu xin lỗi, sau đó mang theo quản gia Hồ Nhất Vạn quay người rời khỏi đại sảnh.
“Các ngươi chính là khách quý mà Hồ Hóa Vũ mời đến giúp đỡ?” Hồ Hóa Vũ vừa đi, một nữ nhân nhìn qua có chút chanh chua bước đến, hơi khiêu khích nói.
Lông mày A Cửu cau lại: “Ngươi là ai?”
“Ta là cô cô của hắn ta, Hồ Ứng Điệp.” Nữ nhân chanh chua mỉm cười lạnh lùng, nhìn Hạ Thiên và A Cửu từ trên xuống dưới: “Bất luận nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, hai người các ngươi cũng chẳng có gì ghê gớm. Thậ không hiểu vì sao lão thái bà kia lại chọn các ngươi trợ lực cho Hồ Hóa Vũ.”
A Cửu lười so đo với loại nữ nhân này: “Chúng ta chỉ đến ăn cơm, những chuyện khác chúng ta không có hứng thú tham dự.”
“Ha ha, bây giờ đánh trống lui quân, các ngươi sợ thật rồi sao?” Hồ Ứng Điệp lại cười lạnh, cũng chẳng có hứng thú với Hạ Thiên và A Cửu, lại còn khinh thường: “Được rồi, dù sao hôm nay Hồ Hóa Vũ mời người nào đến cũng vô dụng. Hắn ta vốn không xứng với vị trí gia chủ. Hai người các ngươi nên sớm cút khỏi chỗ này, đừng làm chuyện ăn nhờ ở đậu ở đây.”
Hạ Thiên hơi khó chịu nói: “Xấu xí thì nên ngoan ngoãn trốn trong nhà mà soi gương đi, chạy đến đây dọa người là ngươi không đúng rồi.”
“Ngươi mắng ai xấu xí vậy.” Ánh mắt nữ nhân chanh chua bùng lửa, mắng to Hạ Thiên: “Ngươi có gan lặp lại lần nữa đi.”
“Ta sẽ nói một vạn lần, ngươi xấu quá.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Hơn nữa, ngươi càng già càng xấu, thuộc thể loại xấu đến không cứu nổi, sớm muộn gì cũng chết vì xấu.”
Nữ nhân chanh chua giận tái mặt, mắng to nam nhân sau lưng nàng ta: “Con mẹ nó ngươi bị điếc à, tiểu tử này đang mắng ta đấy, tại sao ngươi một chút phản ứng cũng không có.”
Lúc này, A Cửu mới ngạc nhiên phát hiện thì ra sau lưng nữ nhân chanh chua này vẫn còn một người đang đứng.
Người này tướng mạo hơi anh tuấn, thân hình cũng không thấp, chỉ là hắn ta vẫn hơi khom người, nhìn sao cũng không thấy cao được, lại còn tồn tại cảm giác thấp kém. Cho nên, rất nhiều người đều xem nhẹ sự tồn tại của hắn ta. Cho dù ánh mắt có quét qua cũng không để lại ấn tượng gì.
Nam nhân anh tuấn hơi khiếp đảm nói: “Tiểu Điệp, người ta cũng không nói cái gì mà, cho nên nàng đừng…”
Bốp.
Hồ Ứng Điệp vung tay tát cho hắn ta một cái: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Tiểu, Tiểu Điệp, vì sao nàng lại đánh ta?” Nam nhân anh tuấn ôm mặt, cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Bốp, bốp.
Hồ Ứng Điệp lại tát thêm hai cái, mắng to: “Ngươi đúng là cái thứ bỏ đi. Vợ của ngươi bị người khác mắng quái dị, ngươi một chút phản ứng cũng không có, còn nói giúp người ngoài, tại sao ta lại gả cho một tên phế vật giống như ngươi chứ?”
“Nơi này còn có người ngoài, nàng cho ta chút mặt mũi được không?” Nam nhân anh tuấn khẩn cầu: “Về nhà rồi, tùy nàng muốn làm gì cũng được.”
Bốp bốp bốp.
Trả lời hắn ta chỉ có tiếng bàn tay vang lên, giống như mưa to gió lớn. Một tay Hồ Ứng Điệp nắm lấy cằm của hắn ta, tay còn lại tát điên cuồng vào mặt hắn ta.
A Cửu có chút nhìn không nổi, đồng thời cũng cảm thấy lạ vì sao nam nhân kia nhìn cũng cao lớn nhưng lại mặc cho Hồ Ứng Điệp làm nhục mình trước mặt mọi người như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận