Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2723: Không ai có thể ngăn cản được ta

“Phi thăng? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ngươi không có năng lực đó đâu.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, Kim Đan Kỳ còn miễn cưỡng, ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.”
Người áo đen chẳng để ý lời nói của Hạ Thiên, ngạo nghễ đáp: “Bổn tông chủ thứ cho ngươi vô tri, bởi vì ta đã sớm đứng ở một độ cao mà ngươi không cách nào với tới. Độ cao này không phải dùng tu vi để luận, mà là tầm mắt, là tâm cảnh, hoặc một không gian mới không thể nào dùng lời nói để hình dung.”
“Đúng vậy, trong mơ cái gì cũng có, mỗi tội phí tế bào não một chút.” Hạ Thiên cười nói.
“Hạ Thiên, ngươi khiến bổn tông rất thất vọng.” Người áo đen có chút tiếc nuối, cảm thán nói: “Ban đầu, ta cứ tưởng ngươi tu luyện Nghịch Thiên Bát Châm thì có thể lý giải tâm cảnh của ta, nghĩ không ra ngươi cũng dung tục như thế, giống như hạng người có tầm nhìn hạn hẹp.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thản nhiên nói: “Đánh mất cái nhìn của ngươi thì có liên quan gì đến ta. Ngươi cũng chẳng khác gì đám ngớ ngẩn mà trước đây ta đã xử lý.”
“Đánh rắm!” Người áo đen bị mạo phạm, không khỏi quát lớn với Hạ Thiên: “Ngươi dám đánh đồng bổn tông với cái đám phàm phu tục tử kia, quả thật là một sự sỉ nhục lớn lao đối với ta. Hạ Thiên, ngươi quá kiêu ngạo, cho nên ngươi không kính không sợ đại đạo. Cho dù bổn tông có lòng tốt đề điểm ngươi nhiều lần, ngươi vẫn chấp mê bất ngộ như cũ. Ngươi đúng là gỗ mục không thể điêu khắc được.”
“Ngươi có thể chọn người khác để nói hay không.” Hạ Thiên ngoáy ngoáy lỗ tai, bất mãn nói: “Còn nữa, ngươi muốn phi thăng thì nhanh lên chút, đừng chậm trễ thời gian nữa. Ta muốn mở mang tầm mắt.”
Người áo đen tất nhiên cảm nhận được ý trào phúng của Hạ Thiên, nhưng ông ta cũng chẳng quan tâm, ngược lại còn thể hiện sự bi tráng vô tận: “Quả nhiên cao nhân chú định tịch mịch. Cũng được, ta đang định phong ngươi làm hộ pháp bổn tông, chờ khi phi thăng, ta sẽ mang ngươi theo. Đáng tiếc, ngươi lại không trân quý cơ hội này.”
“Nếu ngươi phi thăng không được thì cứ việc nói thẳng, cũng không bị mất mặt. Dù sao khoác lác cũng không phạm pháp mà.” Hạ Thiên mỉm cười: “Đương nhiên, nếu ngươi cầu ta, ta có thể đưa ngươi lên trời.”
Người áo đen hừ lạnh một tiếng: “Ếch kêu chó sủa, uổng cho Nghịch Thiên Bát Châm. Chờ thời gian đến, bổn tông sẽ để cho ngươi nhìn thấy cái gọi là tu tiên giả chân chính.”
Nhậm chưởng giáo vội vàng chạy đến, thấy người áo đen đang cất giấu đan đỉnh có nhục thân ba vị Chưởng giáo tiền nhiệm, không khỏi mắng to: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi ăn cắp nhục thân của ba Chưởng giáo tiền nhiệm Trùng Dương cung là có ý gì?”
“Ta là người như thế nào?” Người áo đen không khỏi cười nhạo một tiếng, cao giọng đáp: “Bây giờ có nói cho ngươi biết cũng không sao. Bổn tông là một cuồng đồ tu tiên vô địch thiên hạ một trăm năm trước. Khi ta sinh ra, ta đã có tiên chủng thần quang bảy màu sinh ra theo. Ta chính là thiên tài thuật pháp cường đại nhất trái đất mấy trăm năm qua, đại tông sư luyện khí, đan dược sư tuyệt phẩm, tùy tùng đại đạo… Còn nữa, phi thăng giả đầu tiên trong Tu Tiên Giới từ xưa đến nay, Tông chủ Ẩn Tông Tiêu Vô Cực.”
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần vừa lúc chạy đến nơi, nghe trọn bài giới thiệu gần hai ba trăm chữ của người áo đen.
“Tại sao chúng ta vừa đến lại có người đang đọc rap nhỉ?” Thạch Thuần nghiêng đầu, vui vẻ nói: “Ngươi có cần ta ném khăn cho ngươi hay không? Hay trực tiếp đi theo quy trình, hỏi ngươi có ước mơ gì hay không?”
Người áo đen hung tợn trừng mắt nhìn Thạch Thuần, nhưng không có ý so đo với nàng.
“Thì ra ngươi chính là đứa con rơi của Tiêu gia Tiêu Vô Cực?” Nhậm chưởng giáo ngược lại có nghe qua người này, lại càng cảm thấy kinh ngạc: “Không phải có lời đồn nói ngươi đã chết hơn một trăm năm trước rồi sao? Nghĩ không ra ngươi giả chết, lại còn làm nhiều chuyện ác sau lưng như vậy.”
“Đó không phải chuyện ác mà là kế hoạch lớn cho đại nghiệp phi thăng của ta.” Người áo đen lạnh lùng nói.
Thạch Thuần không hiểu hỏi: “Đại nghiệp kế hoạch lớn của ngươi không phải nhất thống Tu Tiên Giới, sau đó trở thành bá chủ gì đó sao?”
“Đây chẳng qua chỉ dùng để chơi đùa đám tán tu kia thôi.” Người áo đen cười lạnh: “Linh khí trên trái đất quá mỏng manh, tông môn san sát, thiên tài lớp lớp, một đám tán tu có thể làm được gì? Nhất thống Tu Tiên Giới? Đơn giản chỉ là trò cười! Ta chỉ lợi dụng bọn họ làm việc cho ta mà thôi.”
“Ngươi quá ác rồi.” Thạch Thuần lạnh lùng nói: “Người ta thật lòng làm việc cho ngươi, lời hứa của ngươi chỉ toàn là giả, nhân phẩm của ngươi quá kém rồi.”
“Nhân phẩm? Ha ha, tiểu cô nương, ngươi đúng là ngây thơ đến đáng thương.” Người áo đen cười nhạo Thạch Thuần không thôi: “Trên con đường đại đạo, đều là ngươi lừa ta gạt, ngay cả thân sinh phụ tử cũng khó thoát khỏi vận mệnh đao kiếm chĩa vào nhau. Thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có mình, thực lực của mình.”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Vấn đề là, ngươi không có thực lực.”
“Đúng vậy.” Thạch Thuần phụ họa theo: “Ngươi phí hết tâm cơ, bố cục nhiều năm như vậy thì có lợi ích gì đâu? Có anh rể của ta ở đây, âm mưu của ngươi không có khả năng đạt được, chung quy cũng chỉ uống phí tâm cơ mà thôi.”
“Không ai có thể ngăn cản được ta.” Người áo đen bỗng nhiên ngửa đầu cười phá lên, ý chí hào hùng ngút trời: “Sở dĩ các ngươi có thể đến đây là vì bổn tông chủ muốn các ngươi tận mắt nhìn thấy kỳ tích mà thôi. Các ngươi cho rằng mình có thể làm gì được bổn tông chủ?”
Nói xong, người áo đen nâng tay trái lên, chỉ vào đám người Hạ Thiên, không ngừng ngâm xướng:
“Dẫn khí phược không!”
“Đoạn giới tù long!”
“Thiên phược u thằng!”
“Khổn tiên thuật chi ngũ hành thúc!”
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận