Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4216: Nơi đó đã trở thành địa bàn của chúng ta rồi

“Hạ, Hạ Thiên?”
Đằng Hồ Hoa Tán Lý hoàn toàn không xa lạ gì với âm thanh này, thậm chí còn khắc vào sâu trong tâm khảm. Chờ nàng ta nhìn thấy rõ ràng người nói chuyện, không khỏi bị dọa đến hồn phi phách tán: “Ngươi, tại sao ngươi lại… xuất hiện ở đây?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi nên trả lời câu hỏi của ta trước đi.”
Dạ Ngọc Mị cười lạnh một tiếng: “Gan của ngươi chưa chắc đã lớn, nhưng khẩu khí đúng là không nhỏ, còn muốn giết sạch nữ nhân của Hạ Thiên?”
Phù Diêu Tiên Tử cũng cười nhạt một tiếng: “Chúng ta cũng là nữ nhân của Hạ Thiên đấy, ngươi không ngại thì giết sạch bây giờ đi.”
Tô Vô Song quát to: “Cần chi phải nói nhiều với nàng ta như vậy, để ta giết nàng ta trước.”
Mộc Hàm không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm những người khác.
Bạch Tiêm Tiêm cũng giống như vậy.
“Người vừa rồi từ trong núi lửa bay ra chính là các ngươi?”
Đằng Hồ Hoa Tán Lý cả kinh mở to mắt, không thể tin được: “Vậy, vậy chẳng phải nói các ngươi đến từ địa tâm…”
“Ngươi đoán không sai.”
Mộc Hàm mỉm cười đáp: “Chúng ta chính là từ thế giới địa tâm đi ra, ngươi không cần nghĩ đến việc nhờ Thần tộc chống lưng cho. Nơi đó đã trở thành địa bàn của chúng ta rồi.”
“Không thể nào.” Đằng Hồ Hoa Tán Lý hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này: “Các ngươi không có khả năng đến thế giới địa tâm, cũng không thể nào là đối thủ của Thần tộc.”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Thế giới này có rất nhiều, rất nhiều chuyện không thể nào, hiển nhiên là loại ngu ngốc như ngươi không cách nào hiểu được.”
“Ta không tin, ta tuyệt đối không tin.”
Gương mặt Đằng Hồ Hoa Tán Lý lộ ra vẻ điên cuồng, vung tay bắn ra ba hỏa phù, nhắm ngay đám người Hạ Thiên.
“Được rồi, đừng dây dưa nữa.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tiện tay bóp nát ba hỏa phù kia.
“Hỏa nha thiên minh.”
Đằng Hồ Hoa Tán Lý vẫn không cam lòng, ném ra gần trăm tờ hỏa phù, hơn nữa còn ra tay rất bạo. Điều này cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần mất tập trung một chút là có thể nổ chết chính mình.
Nhưng nàng ta không thể không làm như thế.
Khi vẫn còn một chút hy vọng sống thì phải làm. Nếu không làm, nàng ta chắc chắn sẽ chết.
Tuy nhiên, nàng ta đã đoán sai một việc. Trước mặt Hạ Thiên, nàng ta không có bất kỳ một cơ hội nào.
Bành.
Đằng Hồ Hoa Tán Lý phát hiện tất cả hỏa phù mà nàng ta ném đi đều bay trở lại, bản thân nàng ta cũng không động đậy được, bị nổ trúng, người rơi xuống biển, hiển nhiên là không sống nổi rồi.
Lúc này, đám người Chân Châu Sùng và Kính Trì Bạch Phạm ở đằng sau cũng đã phản ứng kịp.
Nhất thời, ai chạy trốn thì chạy trốn, ai rút đao thì rút đao.
Đáng tiếc không có trường hợp ngoại lệ. Rút đao thì chết ngay tại chỗ, chạy trốn thì cũng rơi thẳng xuống biển.
Chân Châu Sùng và Kính Trì Bạch Phạm thậm chí còn không nhìn thấy rõ ai ra tay, cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì, trong lòng không khỏi sinh ra sự sợ hãi.
“Dưới cờ Thiên Cung, phân bộ Đông Thiên Môn, Kính Trì Bạch Phạm khấu kiến Hạ, Hạ tiên sinh, còn có Phù Diêu Tiên Tử.”
Đầu óc Kính Trì Bạch Phạm xoay chuyển thật nhanh, quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên và Phù Diêu Tiên Tử, dùng tiếng Trung cứng ngắc của mình nói: ‘Ta bị bọn họ bức hiếp, Kính Trì gia vẫn luôn hướng về Thiên Cung, còn có Hạ tiên sinh.”
“Ăn không nổi rồi đúng không?” Hạ Thiên mỉm cười: “Ăn nhiều quá mắc nghẹn rồi chứ gì.”
Trong lòng Kính Trì Bạch Phạm có chút bất mãn nhưng không dám tỏ thái độ ra ngoài.
Phù Diêu Tiên Tử cười nhạt: “Ngươi nhận ra ta?”
“Cung chủ Thiên Cung đã từng đưa chân dung của ngài cho các phân bộ xem qua, cho nên chúng ta biết hết thảy những gì của Thiên Cung đều bắt nguồn từ Phù Diêu Tiên Tử.”
Kính Trì Bạch Phạm nằm rạp dưới đất, đầu dập lia lịa xuống mặt đất, giọng nói cũng trở nên hèn mọn: “Nhất là Đông Thiên Môn của chúng ta đã từng nhận đại ân của cung chủ Thiên Cung, đến nay suốt đời khó quên.”
Chân Châu Sùng thấy vậy, cũng quỳ phục xuống: “Bần tăng là chủ trì Chân Khí Tông, linh khí bản tông cũng là lấy từ Cực Tiên Mộ, vẫn luôn thờ phụng Phù Diêu Tiên Tử, còn có thần vị Cung chủ Thiên Cung.”
“Ha ha, nhận nhiều chỗ tốt như thế mà còn dám làm ra mấy chuyện này.”
Dạ Ngọc Mị lạnh giọng nói: “Đúng là một đám bạch nhãn lang, nên thẳng tay giết chết thì hay hơn.”
“Vậy thì giết thôi.” Phù Diêu Tiên Tử cũng không do dự, lạnh nhạt nói.
Chân Châu Sùng và Kính Trì Bạch Phạm đều biến sắc. Hai người nhìn nhau, đồng thời xuất kích. Chỉ là bọn họ tránh Hạ Thiên, Dạ Ngọc Mị, còn có Phù Diêu Tiên Tử, lựa chọn Bạch Tiêm Tiêm yếu nhất.
Bành.
Mặc dù tu vi Bạch Tiêm Tiêm không cao, nhưng sau khi được tĩnh linh văn của Hạ Thiên cải tạo qua, đã xưa đâu bằng nay.
Đối phó hai người kia cũng đủ nghiền ép.
Nàng tùy ý đá ra một cước, hai người bị nện xuống đất, ngất ngay tại chỗ.
“Thiên ca ca, chúng ta nên xử lý hai người này như thế nào?” Bạch Tiêm Tiêm quay sang hỏi Hạ Thiên.
Hạ Thiên khoát tay nói: “Ném xuống biển cho cá ăn đi.”
“Không phải sẽ làm ô nhiễm nước biển sao?” Tô Vô Song hỏi lại một câu.
“Nước biển nơi này đã sớm bị bọn họ làm ô nhiễm.” Mộc Hàm trào phúng nói: “Còn cái gì ô nhiễm hơn so với nước thải chứ.”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Vậy để bọn họ uống nước biển do chính bọn họ làm ô nhiễm, xem có biến thành quái thú biến dị hay không.”
Rất nhanh, tất cả đều bị ném xuống biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận