Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3840: Tại sao lại có người có thể mù chữ đến như thế?

“Nếu bọn họ có trong phòng, bọn họ tuyệt không có khả năng còn sống.”
Lão Lôi vô cùng kiên định, chém đinh chặt sắt nói: “Vân lôi là kết tinh tâm huyết cả đời của ta, hiện tại còn được tăng thêm linh thủy trong hồ Thấm Nguyệt, không có khả năng thất thủ được.”
“Tình huống hiện tại quả thật có chút quỷ dị.” Lão Lôi nhìn bốn phía căn phòng: “Mỗi một chỗ nơi này đều bị khói trắng chém nát. Cho dù hai người bọn họ có chạy trốn cũng vô pháp may mắn thoát khỏi. Cho nên, chỉ có một lời giải thích.”
“Giải thích như thế nào?” Bạch Thiên Hào nghe lão Lôi nói một cách trịnh trọng như vậy, không khỏi tin mấy phần.
Lão Lôi tiến lên hai bước, đến chỗ ngồi của Hạ Thiên ban đầu, hạ thấp cơ thể, bốc lên một nhúm cặn bã màu xám: “Sau khi trải qua cải tiến, uy lực của vân lôi đã mạnh hơn. Hạ Thiên và nữ nhân kia đã bị chém thành phấn vụn.”
“Phân gà? Nào có phân gà?” Bạch Thiên Hào mờ mịt hỏi.
Lão Lôi im lặng. Tại sao lại có người có thể mù chữ đến như thế: “Là bột mịn, cũng chính là ý bọn họ đã bị chém thành bột mịn, ngay cả cặn bã cũng không còn thừa.”
“Mẹ nó, cặn bã thì cặn bã, còn cái gì là phấn gà, phân gà.” Bạch Thiên Hào mắng lão Lôi một câu, nhưng trong lòng xác thực rất cao hứng. Ông ta vỗ vai lão Lôi một cái, sau đó nói với đám tiểu đệ: “Để đề phòng vạn nhất, bây giờ các ngươi hãy phóng hỏa đốt sạch căn nhà này cho ta.”
Đốt nhà?
Bạch Thiên An mở to mắt. Đây chính là lão trạch Bạch gia đấy.
Tại sao ông ta lại dám?
Nếu Bạch Vạn Bang trở về, thấy căn nhà đã bị đốt thành phế tích, ông sẽ tức giận đến cỡ nào. Bạch Thiên Hào điên rồi.
Nên biết rằng, trong toàn bộ Tuyết Thành, Bạch Vạn Bang có uy vọng cực cao.
Bạch Thiên Hào dám làm như thế, trừ phi là… ông ta tìm được chỗ dựa cường đại hơn, hoặc ông ta và đại ca đều muốn giết cha.
Mặc kệ là nguyên nhân nào, Bạch Thiên An đều hoảng hốt không thôi.
Bạch Thiên Hào nhất định điên rồi, ngay cả lão trạch Bạch gia cũng đốt. Ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
“Hừ, em trai, hình như ngươi đã hiểu ra được điều gì?” Bạch Thiên Hào quay lại nhìn biểu hiện của Bạch Thiên An, không thể nhịn được cười: “Tuy nhiên, ngươi có hiểu hay không cũng không quan trọng.”
Lão Lôi nói với Bạch Thiên Hào: “Hào thiếu gia, nhà này đáng giá không ít tiền, trong nhà còn nhiều thứ đáng giá như vậy, đốt đi thì đáng tiếc lắm, chi bằng chúng ta bán.”
“Đánh rắm.” Bạch Thiên Hào khinh thường mắng: “Lão gia tử khôn khéo đến cỡ nào. Những thứ đáng tiền đều không đặt ở đây, hơn phân nửa còn lưu lại di chúc giấu một góc nào đó trong căn nhà này. Cho nên, đã muốn đốt thì đốt cho sạch sẽ.”
“Hào thiếu gia, ngươi quả nhiên là kiêu hùng.” Lão Lôi lập tức vuốt mông ngựa: “Bạch Vạn Bang đúng là già rồi, chẳng những quyết đoán không đủ, làm việc cũng sợ đầu sợ đuôi, hơn nữa còn bắt đầu sợ chết.”
Gương mặt Bạch Thiên Hào chỉ toàn là sự lạnh lùng: “Người già rồi sẽ hồ đồ. Người anh minh đều là như thế.”
“Hào thiếu gia ngươi thật sự lợi hại.” Lão Lôi có chút cảm khái: “Thế nhân đều nói tam thiếu gia Bạch giao chỉ là một tên hoàn khố, bại gia chi tử, khó thành đại khí. Bây giờ xem ra, ngươi mới là người cầm quyền Bạch gia hợp cách.”
Gương mặt Bạch Thiên Hào hiện lên sự khoe khoang: “Ta và lão gia tử vốn không phải người cùng một đường. Mặc dù tất cả mọi người ở Tuyết Thành đều mắng ta không nên thân, mắng ta là bại gia tử, nhưng trên thế giới nào có hoàn khố hơn ba mươi năm chứ? Chỉ cần lão gia tử vẫn còn, bất cứ kẻ nào của Bạch gia cũng đừng hòng ra mặt. Cho nên, tội gì mà ta lại đi tranh đoạt, chi bằng thống khoái ăn chơi cho rồi.”
“Không sai.” Lão Lôi gật đầu: “Chỉ cần Bạch Vạn Bang vẫn còn, Tuyết Thành sẽ do ông ta định đoạt. Nhưng đó là trước kia. Từ lúc ông ta thỉnh thoảng bế sinh tử quan, lực khống chế của ông ta đã không đủ. Trời cho mà không lấy chính là tội lỗi. Bạch Vạn Bang đã quá già rồi, Hào thiếu gia, đây chính là thời cơ mà ngươi nên quật khởi.”
“Khởi hay không khởi lần sau hãy nói.” Ánh mắt Bạch Thiên Hào khó che giấu được sự kích động nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Lão Lôi, ngươi cũng học xong cách vuốt mông ngựa. Mấy lời này ngươi ít nói lại.”
“Ha ha, lão Lôi ta chỉ ăn ngay nói thật thôi.” Lão Lôi cười khẽ, lại tiếp tục nịnh bợ: “Hạ Thiên khó chơi như vậy, hội trưởng vẫn luôn đề phòng họa lớn trong lòng. Bây giờ lại bị Hào thiếu giải quyết, công lao này rất lớn.”
“À, tất cả đều là công lao của lão Lôi ngươi.” Nụ cười của Bạch Thiên Hào lại càng xán lạn hơn: “Không có vân lôi của ngươi, làm sao chúng ta có thể giết chết Hạ Thiên một cách thuận lợi như vậy. Tuy nhiên, nữ tiện nhân Dương San vẫn còn chưa chết, uất khí trong lòng ta vẫn khó tiêu như cũ.”
Lúc này, lão Lôi không khỏi nhắc nhở: “Không có Hạ Thiên, nữ nhân kia không đáng để lo, có thể giải quyết bất cứ lúc nào. Việc cấp bách bây giờ chính là phục mệnh hội trưởng, tránh làm hỏng kế hoạch của lão nhân gia ông.”
“Điều này cũng đúng.” Bạch Thiên Hào tạm thời đè lại sát ý của mình: “Để nữ nhân kia sống lâu thêm vài ngày, chúng ta đi phục mệnh trước.”
Nói là đi phục mệnh, ông ta lại móc điện thoại ra, kết quả nhìn thấy cổ tay có hai điểm lấm tấm màu trắng.
Ông ta còn tưởng rằng là bông tuyết dính, vội lau đi nhưng lại lau không được.
Tuy nhiên, ông ta cũng không để ý, trước bấm một dãy số gọi ra ngoài.
“A Hào, việc như thế nào rồi?” Trong điện thoại vang lên giọng của một nữ nhân.
Bạch Thiên Hào mỉm cười: “Đại tẩu, ta làm việc ngươi còn không yên tâm sao? Hạ Thiên kia đã chết đến không thể chết hơn. Ta cũng đã cho người đốt luôn nhà, thả thêm mấy viên Thần Hỏa Đạn. Cho dù hắn không chết, cũng có thể nổ chết bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận