Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2274. Việc ta thích nhất là xen vào chuyện của người khác

"Phân con mẹ ngươi ấy, ông mày vứt rác mấy chục năm rồi, còn cần ngươi tới dạy đời à!" Người đàn ông trung niên rất hung hãn, nhìn cô bé chằm chằm, mắng: “Cút đi chỗ khác, ông đây đang bận, không rảnh nói nhảm đâu."
"Tiên sinh, bọn ta là tình nguyện viên, đang tổ chức hoạt động làm thế nào để phân loại bốn loại rác thải, ngài chỉ cần bỏ ra năm đến mười phút, là có thể dễ dàng phân biệt ra mấy thứ này là rác loại gì."
Nàng gái trẻ vẫn giữ bình tĩnh, vẫn rất ôn hoà nói: “Phân loại rác đàng hoàng, là trách nhiệm với môi trường, trách nhiệm với địa cầu, trách nhiệm với tương lai của chúng ta..."
"Không để ta yên đúng không?" Người trung niên kia không nhịn được nói, “Ngươi muốn phân loại thì phân một mình đi, làm phí thời gian của ông đây ngươi đền nổi không?"
"Tiên sinh, ta cảm thấy ngươi nên dành chút thời gian để tìm hiểu." Cô bé kia trông nhỏ nhắn đáng yêu, tính cách lại thuộc loại bên ngoài mềm mỏng bên trong cứng cỏi, cũng không sợ hãi thái độ hung hăng của người đàn ông, tiếp tục khuyên nhủ: “Hiện tại việc phân loại rác mới chỉ là khuyến nghị, nếu như đợi chính thức ban hành luật, ngài ném rác như vậy thì sẽ phải chịu tiền phạt. Cao nhất có thể sẽ bị phạt hai trăm tệ...."
Cô bé còn chưa nói hết lời, người đàn ông trung niên đã trực tiếp móc ví tiền ra, hai ngón tay tùy tiện gắp ra mấy tờ tiền trăm tệ, ném vào mặt cô bé: “Nói tới nói lui, không phải là muốn tiền sao, ông bố thí cho ngươi năm trăm tệ đó, ngươi tránh ra đi!"
Cô bé còn nhỏ hiển nhiên chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, không khỏi ngẩn người, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại, vội vàng nhặt đống tiền rơi lả tả dưới đất lên. Đám người hóng chuyện xung quanh không khỏi sinh lòng coi thường, nghĩ thầm cô bé này quả nhiên là kẻ tham tiền.
Nhưng sau khi cô bé nhặt tiền xong, vội vàng đuổi theo người đàn ông trung niên kia, trả lại tiền cho hắn: “Tiên sinh, ta là tình nguyện viên, xin ngài cất tiền đi. Phân loại rác vốn là trách nhiệm của ta và ngài, làm như vậy mới tốt cho ngài, cho ta, và cho cả xã hội. Ta cũng không muốn ép buộc ngài, nhưng ta hi vọng ngài có thể bỏ chút thời giờ để đi làm chút chuyện nhỏ có ích cho xã hội thôi."
“Chuyện nhỏ cái con khỉ, ông không phân đấy, ông thích ném lung tung đấy, ngươi có thể làm gì được ta!" Người đàn ông trung niên cũng tức điên lên rồi, nhấc chân liền đạp cái túi rác màu đen mà hắn mới vừa tiện tay nhét vào thùng rác, rác rưới bên trong liền rơi vãi đầy trên mặt đất, thậm chí có một phần dính vào giày và góc quần của Triệu Thanh Thanh với Hạ Thiên.
Những tình nguyện viên khác vội chạy đến khuyên bảo, lại bị người đàn ông trung niên kia thô bạo đẩy ngã lăn ra đất, thậm chí còn đạp thêm mấy đạp. "Tiên sinh, sao ngài lại đánh người?"
Cô bé còn muốn khuyên thêm hai câu, “Ngươi làm vậy là không đúng..."
"Thì sao nào, ta còn đánh ngươi nữa này!" Người đàn ông giơ tay lên định cho cô bé thêm cái tát, nhìn điệu bộ thì cái tát này chắc chắn không hề nhẹ, nếu là đánh thật thì đoán chừng mặt cô bé nhất định sẽ sưng lên.
"Ngươi làm gì thế?" Triệu Thanh Thanh vội vọt tới, nhấc chân đá người đàn ông kia ngã lăn ra đất, “Ai dắt chó ra cửa mà quên cài xích thế này?"
Người đàn ông trung niên không ngờ có người dám đạp hắn, đau đến mức rên rỉ, mắng Triệu Thanh Thanh: “Ngươi là tên quái nào vậy, ông đây dạy dỗ nàng ta thì liên quan gì tới ngươi, rảnh quá hay sao mà đi xen vào việc của người khác!"
"Ta tên là Triệu Thanh Thanh, việc thích làm nhất đúng là xen vào việc của người khác đó, đặc biệt là loại chuyện một tên đàn ông lại đi khi dễ một cô bé!"
Cái tính nữ hiệp thích trừ bạo cứu yếu, việc nghĩa không từ của Triệu Thanh Thanh bùng phát, hung hăng trừng người đàn ông trung niên kia. Không thể không nói, danh tiếng của Triệu Thanh Thanh cũng khá nổi, nàng chỉ mới báo tên, trong quần chúng lập tức có người kêu lên: "Nàng ấy là nữ hiệp Thanh Thanh!"
"Đúng là nàng ấy rồi, quả nhiên nơi nào có bất bình nơi đó có Thanh Thanh!"
"Tên này chọc ai không chọc, vậy mà lại đụng phải nữ hiệp Thanh Thanh ghét ác như thù."
"Nữ hiệp Thanh Thanh đừng tha cho hắn, đánh hắn một trận đi."
Người trung niên kia hình như cũng từng nghe đến danh tiếng của Triệu Thanh Thanh, không khỏi kinh sợ, lập tức la lớn phân bua: “Ta nào có khi dễ nàng ta, rõ ràng là nàng ta ăn hiếp ta. Ta tới vứt rác thôi mà, nàng ta lại đi lôi kéo, bắt ta tham gia hoạt động tiếp thị gì đó, ta nói không muốn, nàng ta lại cứ quấn lấy ta không tha. Ta còn phải gặp mấy khách hàng quan trọng nữa, bây giờ làm trễ nãi chuyện lớn của ta, mấy người có đền được không!"
"Vị tiên sinh này, bọn ta đang tổ chức hoạt động tình nguyện, chứ không phải là tiếp thị gì cả, cũng không có mời ngươi mua bất cứ thứ gì." Cô bé châm rãi giải thích: “Hơn nữa, phân loại rác vốn là chuyện mà mọi người chúng ta đều phải làm."
"Rồi rồi rồi, lần này coi như là ta sai, được chưa." Người đàn ông trung niên thấy xung quanh càng ngày càng nhiều người đến xem, còn có người đang giơ điện thoại quay phim chụp hình, đành phải cầu hòa: “Lần sau ta nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa."
Triệu Thanh Thanh thấy người này xoay người muốn chạy, liền tiến lên hai bước ngăn cản hắn, đưa cho hắn tờ rơi mới gấp đôi lúc nãy: “Ngươi phải học thuộc tờ rơi này ngay tại đây, sau đó nhặt rác trên mặt đất lên, dựa theo nó mà phân loại đàng hoàng cho ta, nếu không thì có tin là ta ném ngươi vào thùng rác luôn không?"
Người đàn ông trung niên biết sợ rồi, đành phải ngoan ngoãn học thuộc nội dung trong tờ rơi, sau đó dưới cặp mắt nhìn trừng trừng của mọi người, phân loại đàng hoàng, lại cho vào trong từng thùng rác tương ứng, cuối cùng bỏ chạy trối chết, không dám đứng đó làm mất mặt mình nữa.
Cô bé nhỏ cùng những tình nguyện viên khác cảm ơn Triệu Thanh Thanh rối rít, chết sống gì cũng đòi kéo nàng cùng đi ăn khuya.
Triệu Thanh Thanh đành phải nhìn về phía Hạ Thiên, muốn hỏi ý kiến của hắn.
Hạ Thiên đương nhiên là không có ý kiến, dù sao ăn cái gì, đi chỗ nào ăn, từ trước đến giờ hắn không quá để ý, chỉ cần ăn no là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận