Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2377. Vậy ngươi có thể chết được rồi

“Nhìn thấy không, đó chính là Tiêu Đảo.” Triệu Thanh Ca chậm rãi đi đến trước boong thuyền, đưa tay chỉ vào một hòn đảo trên mặt biển, “Dựa vào tốc độ của chiếc thuyền này, đoán chừng một tiếng nữa mới có thể đến nơi đó.”
“Nếu như nhảy xuống biển thì cũng có thể bơi qua, chỉ là sẽ tốn thời gian hơn. Đương nhiên, nếu như các ngươi biết bay, thì có thể trực tiếp bay qua.”
A Cửu khẽ chau mày, có chút không hiểu Triệu Thanh Ca nói những thứ này là muốn làm gì, đành phải hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Chẳng lẽ Cửu cô nương còn không rõ sao?”
Triệu Thanh Ca cười khẽ hai tiếng, vuốt vuốt bàn tay mình, “Ta đang cho các ngươi cơ hội đó, chẳng lẽ ngươi không muốn xoay chuyển tình thế?”
“Chờ đến khi lên trên đảo, các ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu, nếu rơi vào trong tay trường sinh chủ, thì chính là sống không bằng chết.”
Nói xong, hắn lại đưa tay chỉ hòn đảo kia, “Từng này khoảng cách chính là cơ hội sống sót cuối cùng của các ngươi.”
A Cửu không khỏi nở nụ cười: “Ý của ngươi là, để chúng ta nhảy xuống biển bơi qua?”
“Ta đâu có nói như vậy, nhưng cũng là một cách nhỉ.”
Triệu Thanh Ca liếc nhìn mặt biển, “Bây giờ sóng biển cũng không lớn, trong biển cũng không nhìn thấy cá mập, vấn đề duy nhất chính là trên thuyền ta có mấy trăm xiên cá, đến lúc đó ta sẽ ném ra, không biết các ngươi có thể trốn được hay không.”
A Cửu cảm giác thần kinh của người này đúng là có chút không tỉnh táo: “Ngươi cảm thấy uy hiếp kiểu này có tác dụng với chúng ta không?”
“Ai biết được.”
Triệu Thanh Ca giang rộng hai tay, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Hoặc là các ngươi theo ta lên đảo, sau đó rơi vào trong tay trường sinh chủ; Hoặc là các ngươi chơi với ta một ván, có lẽ còn có 1% cơ hội sống sót.”
“Cửu cô nương, Hạ tiên sinh, các ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
“Lựa chọn đấm vỡ đầu chó của thằng đần ngươi.”
Hạ Thiên có chút không quen nhìn người này làm màu trước mặt hắn, “Muốn đánh nhau thì cứ việc nói thẳng, vòng vo nói nhiều như thế làm gì?”
Triệu Thanh Ca nghe vậy, không khỏi vỗ tay: “Được, Hạ tiên sinh đúng là sảng khoái như trong tin đồn, thú vị lắm, vậy thì ý hai vị như nào?”
Lời này nghe giống như là đang hỏi thăm, nhưng mà ngữ khí lại lộ ra một cỗ ý tứ không cho phép nghi ngờ, rõ ràng không để Hạ Thiên và A Cửu có lựa chọn thứ hai.
“Cửu nha đầu, kỳ thực nàng không cần để ý tới thằng đần này đâu.”
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ chẳng sao cả, thuận miệng nói: “Hắn nói cái gì là chuyện của hắn, hắn muốn làm gì cũng là việc của hắn, sẽ không tạo thành uy hiếp gì với nàng.”
A Cửu nghe vậy, vẻ mặt không hề trở nên thoải mái, nàng đã nhận ra Triệu Thanh Ca không phải là người bình thường, chỉ là rốt cuộc hắn có năng lực đặc thù gì, hoặc là nói có phải tu tiên giả hay không, nàng vẫn chưa xác định được, cho nên tính tiếp tục quan sát một phen.
Triệu Thanh Ca cũng không đặt Hạ Thiên vào trong lòng, vẫn luôn duy trì nụ cười hờ hững kia.
Mọi người đều trở nên im lặng, một bầu không khí giết tróc tràn ngập boong thuyền, giống như bị gió biển thổi đi khắp nơi.
Đúng lúc này, Nam Cung Uyên ở bên cạnh phát hiện có chút không đúng, cũng cảm thấy cơ hội tới rồi, trong lòng tính toán bản thân nên chạy trốn như nào.
“Bùm!”
Nam Cung Uyên thừa dịp mọi người không hề chú ý đến hắn, bỗng dưng từ trong ngực lấy ra mấy viên thuốc ném lên trên đất, trong nháy mắt nổ ra một trận khói đen.
Thừa dịp lúc khói đen nổ tung, Nam Cung Uyên nhanh chóng cướp được Cao Trân Trân bên cạnh, một pháp ôm nàng lên, sau đó hai ba bước lao đến mép boong thuyền, quay đầu nói với mấy người trên thuyền: “Hừ, hôm nay gặp phải mấy vị cũng coi như hữu duyên, sau này có cơ hội gặp lại nhất định sẽ báo đáp các ngươi thật tốt!”
Nói xong câu uy hiếp đó, Nam Cung Uyên liền ôm Cao Trân Trân còn đang hoảng sợ tung người nhảy xuống, lao vào trong biển rộng mênh mông.
“Bịch! Bịch!”
Nam Cung Uyên và Cao Trân Trân đột nhiên bay lên, tiếp đó nặng nề ngã lại boong thuyền.
“Ta đã nói rồi, không được sự đồng ý của ta thì ai cũng không thể xuống thuyền.”
Triệu Thanh Ca vân vê bụng ngón giữa tay trái của bản thân, cười nhẹ liếc nhìn Nam Cung Uyên: “Ngươi tưởng rằng ta đang nói đùa à?”
Đôi mắt Nam Cung Uyên trợn lên, vẻ mặt khó mà tin nổi, hắn không rõ tại sao bản thân rõ ràng đã nhảy xuống biến, thế nào nhoáng cái đã trở lại trên boong thuyền, lẽ nào gặp quỷ rồi ư.
“Có chút kỳ lạ.”
Ánh mắt A Cửu cũng trở nên nặng nề, nàng có thể xác định Triệu Thanh Ca không hề làm gì, theo lý thuyết thì hắn không thể thao túng thủ đoạn của người khác, “Chẳng lẽ hắn là tu tiên giả?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Hắn không phải.”
“Vậy thì là chuyện gì xảy ra?” A Cửu không hiểu hỏi.
“Một loại năng lực mà thôi.” Hạ Thiên lười biếng duỗi lưng, “Cửu nha đầu, loại năng lực này của hắn kỳ thực cũng không ra gì, ở trước mặt chúng ta không khác gì ảo thuật.”
A Cửu trợn trắng mắt với Hạ Thiên, đối với lời của hắn vẫn luôn duy trì ý kiến, từ đầu đến cuối nàng đều cảm thấy trên thế giới này người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Nói đi, là ai cho ngươi dũng khí lên thuyền của ta để giết người?”
Triệu Thanh Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Uyên, trong con ngươi âm u lạnh lẽo giống như là băng trùy đâm về phía Nam Cung Uyên.
“Ngươi, rốt cuộc ngươi là người hay quỷ?”
Nam Cung Uyên chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, hoảng sợ kêu ầm lên: “Ta không trốn, ngươi đừng giết ta, tuyệt đối đừng giết ta.”
Triệu Thanh Ca cười nói: “Trả lời vấn đề của ta.”
“Không có ai sai bảo ta.” Nam Cung Uyên cuống quít chỉ vào Cao Trân Trân nói: “Ta thật sự vì đuổi theo nữ nhân này mới lên trên thuyền.”
“Phải không?”
Triệu Thanh Ca hơi gật đầu, “Vậy ngươi có thể chết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận