Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2859: Nhật ký

Trái đất, thành phố Giang Hải, tập đoàn Thần Y.
Cạch!
Y Tiểu Âm trịnh trọng đặt một quyển sổ rách lên trên bàn trước mặt Hạ Thiên.
“Ngươi xem một chút đi.” Y Tiểu Âm tìm một chỗ, chậm rãi ngồi xuống, không thèm nhìn Lam Y Nhân đang bị Hạ Thiên chơi đùa đến đỏ cả mặt.
Hạ Thiên nhìn quyển sổ nhỏ, nghi hoặc hỏi: “Vợ Y Y, đây là cái gì?”
“Nhật ký.” Y Tiểu Âm thản nhiên đáp.
“Nàng viết?” Hạ Thiên hỏi tiếp.
Y Tiểu Âm lườm hắn một cái, chẳng muốn trả lời vấn đề này.
“Thần y chúng ta làm việc đứng đắn, làm sao có thể viết nhật ký chứ?” Lam Y Nhân cười nhẹ, đáp lại một câu.
Hạ Thiên vẫn không rõ: “Thế nào, chỉ có người không đứng đắn mới viết nhật ký sao?”
“Ngươi đừng nghe nàng ta nói hươu nói vượn.” Y Tiểu Âm giải thích: “Hôm đó, ta tìm được nó trong đống phế tích của văn phòng làm việc Long Thần điện, rất có thể là nhật ký mà Tiêu Thiên Địch đã viết.”
“Không phải chứ, hắn ta cũng viết nhật ký?” Hạ Thiên dường như hiểu được câu “người đứng đắn ai viết nhật ký”, đây không phải nói người viết nhật ký đều là người không đứng đắn, mà là nói một số người “đứng đắn” viết nhật ký mà thôi, giống như một đại hán tráng kiện nói sở thích của hắn ta chính là thêu hoa.
Y Tiểu Âm cũng cảm thấy cường giả như Tiêu Thiên Địch viết nhật ký cũng không phù hợp cho lắm, nhưng đó là sở thích cá nhân, nàng cũng không tiện đưa ra lời bình, đành phải nói: “Tóm lại ngươi xem một chút đi.”
Hạ Thiên tiện tay cầm quyển sổ nhỏ, phát hiện hơn phân nửa đã bị lửa cháy trụi, đằng sau trống không, chỉ còn lại mười mấy trang ngắn ngủi.
“Ngày X tháng 6 năm 200X, trời trong xanh. Hôm nay, gạch nóng đến phỏng tay, có thể nói ta ngay cả loại công việc này cũng không xứng làm. Khi tính tiền, đốc công nói ta lười biếng, chỉ trả ta hai đồng.”
“Ngày X+ tháng 6 năm 200X, trời trong xanh, vẫn đốc công đó, vẫn hai đồng. Mẹ nó, Tiêu Vĩ ta thề, sớm muộn gì cũng có một ngày ta bắt ông ta quỳ gối trước mặt ta, liếm gót giày của ta.”
“Ngày X++ tháng 6 năm 200X…”
Hạ Thiên lật vài tờ, nhếch miệng nói: “Vợ Y Y, hắn ta đang viết gì thế? Quá khứ của hắc y Long Thần chỉ là khiêng gạch hàng ngày, có gì đáng xem chứ?”
“Ngươi xem tiếp đi.” Y Tiểu Âm cũng không giải thích nhiều.
Hạ Thiên tiếp tục lật vài trang, bên trong nhật ký rốt cuộc cũng đã viết những chuyện bên ngoài.
“Ngày X tháng 9 năm 200X, chú họ nói ở nước ngoài khắp nơi đều là vàng, chỉ cần chịu khổ một chút là có thể phát tài. Trong nhà ông ấy còn bảy vạn khối, dự định đưa ta ra nước ngoài để thử thời vận.”
Hạ Thiên đọc đến đây, không khỏi lẩm bẩm: ‘Là lén đi nước ngoài? Không phải có người nói hắn ta là lính đánh thuê quốc tế sao?”
“Quan trọng là những gì mà hắn ta trải qua sau khi về nước.” Y Tiểu Âm thuận miệng nói.
Hạ Thiên tiếp tục xem, không để ý đến ngày nữa, chỉ để ý đến nội dung, tất cả đều rất ngắn, đa số chỉ có một hai câu.
“Quả nhiên là lén qua, nhưng không sao. Dù sao cũng là một cái mệnh nát, đi nước ngoài nói không chừng còn có cơ hội xoay người.”
“Cơ hội xoay người cái rắm. Lão tử vừa đến đã ngồi xổm đại lao.”
“Lão đầu cùng phòng khá kỳ lạ, khi nhìn ta, ánh mắt tỏa sáng, không phải ông ta…”
“Lão đầu này đúng là một kẻ điên, nói mình là tu tiên giả, khi xuyên qua truyền tống trận gặp trục trặc, đến mức thân tử đạo tiêu, nhưng tàn hồn ngoài ý muốn lại tiến vào cơ thể già yếu này. Mẹ nó, niên đại gì chứ mà còn có loại âm mưu này. Huống chi ta còn con mẹ gì có thể lừa được nữa chứ.”
“Đúng vậy, ta không có thứ gì có thể bị lừa, vậy ông ta cũng không nhất định sẽ gạt người. Chẳng lẽ là thật?”
“Nếu là thật, thế giới hoàn toàn không phải là hình dáng mà ta đã tưởng tượng. Luồng sức mạnh đó quá kinh người, ta muốn bái ông ấy làm thầy.”
“Sư phụ nói ông ấy tên Lục Thanh Tranh, đến từ Phiếu Miểu tiên môn Tiên Vân đại lục. Mục đích đến trái đất chính là phụng sư mệnh tìm một nữ nhân tên Nguyệt Thanh Nhã, thuận tiện giết một nữ nhân tên Dạ Ngọc Mị. Ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với điều này. Tại sao lão nhân còn không dạy ta tu tiên?”
“Vất vả lắm mới đột phá Trúc Cơ, quả nhiên cảm giác không giống. Tiên Vân đại lục, thế giới tu tiên giả làm cho người ta hướng tới đến cỡ nào. Nếu có cơ hội, ta nhất định phải đến thế giới đó nhìn xem.”
“Tu vi lại tăng lên, quả nhiên ta chính là tu tiên giả trời sinh. Cái tên Tiêu Vĩ không thích hợp với ta, ta nên đổi tên thành gì cho hay?”
“Rốt cuộc, toàn bộ thiên hạ có ai đối địch được với ta, ai có thể đối địch với ta? Từ nay về sau, ta tên Tiêu Thiên Địch. Sư phụ, ngươi yên tâm đi, chờ ta có cơ hội đến Tiên Vân đại lục, ta sẽ mang theo tro cốt của người.”
“…”
“Hết rồi? Đằng sau không còn nữa à?” Hạ Thiên đang hứng, kết quả đằng sau chỉ là giấy trắng, một chữ cũng không có.
Y Tiểu Âm lạnh giọng nói: “Đằng sau không còn, hoặc hắn ta không viết tiếp, hoặc hắn thay một quyển nhật ký khác. Nhưng ta không tìm được trong phế tích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận