Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4364: Chính bởi vì khiêm tốn, ta mới nói ta vô địch thiên hạ

“Ai?”
Mệnh Vô Thường nhìn kiếm mang xuyên qua tim, khàn giọng rống lên: “Cút ra đây cho bổn tọa.”
Cùng lúc đó, hắn đưa tay đánh ra một luồng lôi đình màu đen về phía quả cầu phong ấn dần dần bị vỡ ra.
Bốp.
Lại thêm hai luồng kiếm mang từ đó chém ra.
Chẳng những phá đi phong ấn quả cầu, còn chém lôi đình màu đen của Mệnh Vô Thường thành hai nửa, thậm chí còn có kiếm áp dính lên người Mệnh Vô Thường, trấn áp hắn ngay tại chỗ.
“Kiếm mang thật lợi hại.”
“Đây là kiếm pháp gì thế, lại có thể chém được Phong Giới Hắc Lôi của Mệnh Thường Ti?”
“Chẳng lẽ là vị Kiếm Thánh chí tôn kia đến? Chỉ có hắn mới có thể làm được.”
“Không nhất định, đại trưởng lão cũng có thể làm được.”
“Huyễn Nguyệt Tiên Tử cũng có thể.”
“Huyễn Nguyệt Tiên Tử đã chết từ lâu, đại trưởng lão làm sao có thể giấu đầu lộ đuôi được.”
“Cũng đúng, thế thì ai?”
“…”
Bên ngoài Quy Nguyên Đỉnh, những người được Mệnh Vô Thường gọi đến tham chiến đã bị cảnh tượng này làm kinh trụ, không khỏi bàn tán ầm ĩ.
Mệnh Vô Thường là tu tiên giả cấp Chí tôn uy tín lâu năm đã vượt qua mấy lần thiên kiếp của liên minh tu tiên, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị chế phục như vậy. Hắn quát khẽ một tiếng, cơ thể nổi lên bạch quang, lập tức chấn vỡ kiếm áp trên người.
“Bọn chuột nhắt phương nào? Giấu đầu lòi đuôi, cút ra đây cho bổn tọa.”
Tiếp theo, hắn nhấc chưởng trảm ra hai luồng kiếm khí, trộn lẫn với một số quỷ lôi lấp lóe, bổ về phía quả cầu phong ấn mà hắn mới tạo ra không bao lâu.
Bốp.
Quả cầu phong ấn cũng không kiên cố cho lắm, lập tức bị chém rách.
Nhưng tình huống hiển lộ ra lại khiến cho Mệnh Vô Thường kinh ngạc không thôi, mắt cũng mở to đến căng tròn: “Có chuyện gì vậy?”
Bên trong quả cầu là một khe nứt thời không hình bầu dục.
Khe nứt thời không tồn tại cũng không lạ, chỉ cần là Độ Kiếp Kỳ, học tập một chút là có thể chế tạo ra khe nứt thời không. Về phần có thể truyền tống bao xa, thời gian bao lâu thì phải nhìn vào bản lĩnh cá nhân.
Mệnh Vô Thường ngạc nhiên bởi vì địa điểm xuất hiện khe nứt thời không quá quỷ dị, vượt ra khỏi sự nhận biết của hắn.
Bởi vì quả cầu phong ấn này từ đầu đến cuối là do hắn sáng tạo ra.
Mặc dù bên trong quá trình cũng có các tu tiên giả khác tham gia phù trận và kết giới, nhưng căn bản nhất vẫn do hắn chủ đạo.
Hiện tại, bên trong quả cầu xuất hiện một khe nứt thời không nằm ngoài dự liệu của hắn, sao có thể không khiến hắn chấn kinh chứ.
Hạ Thiên có thể cắm vào một khe nứt thời không bên trong quả cầu phong ấn, quan trọng nhất còn tránh đi thần trí của hắn. Điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi còn át chủ bài nào mà ta không biết?”
Mệnh Vô Thường quay sang nhìn Hạ Thiên, kinh ngạc hỏi: “Ngươi có thể từ trong Phong Giới của bổn tọa mở một khe nứt thời không, còn không để cho ta phát hiện ra. Thủ đoạn ngược lại khiến người ta không thể không phục.” “Cho nên nói đầu óc của ngươi có vấn đề rất lớn, hơn nữa ngươi còn quá tự đại.” Hạ Thiên cười hì hì nhìn Mệnh Vô Thường, dùng giọng điệu tùy ý nói: ‘Vợ Băng Băng đã từng nói với ta, người thì không thể quá tự đại. Nếu không, ánh mắt sẽ bị hạn chế, nhìn sự việc sẽ không tuyệt đối. Ngươi đã phạm phải sai lầm như vậy.”
Mệnh Vô Thường mỉm cười: “Hạ Thiên, ngươi có tư cách nói người khác tự đại?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta nổi tiếng khiêm tốn đấy.”
‘Người khiêm tốn sẽ nói mình là đệ nhất thiên hạ với người khác?” Mệnh Vô Thường khịt mũi coi thường.
Hạ Thiên gật đầu: “Chính bởi vì khiêm tốn, ta mới nói ta vô địch thiên hạ. Trên thực tế, mặc kệ trên trời hay thiên hạ, hay ở một nơi nào khác, ta vẫn là vô địch.”
Tiếp theo, hắn cười hì hì: “Người ngu ngốc không có thực lực gì như ngươi, nhưng lại khoác lác không ít lần, đó mới thật sự là tự đại.”
“Ngươi mới tự đại đến không có thuốc chữa đấy.”
Mệnh Vô Thường nghe Hạ Thiên nói xong, không khỏi giận tím mặt: “Cho dù ngươi có chiêu này thì tính sao? Có thêm nhiều kỳ xảo thì cũng không thay đổi được thực lực chênh lệch giữa đôi bên.” Hạ Thiên gật đầu, vô cùng tán đồng câu nói sau của Mệnh Vô Thường: “Cho nên, nếu ngươi muốn giết ta, ngươi nên trực tiếp đánh với ta một trận. Đáng tiếc ngươi lại chơi nhiều trò lòe loẹt như thế, đủ để nói rõ thực lực của ngươi chênh lệch với ta quá nhiều. Nếu không, tại sao ngươi vừa thấy ta xuất hiện đã bị dọa sợ đến mức chui vào trong đỉnh thế?” “Đánh rắm.” Mệnh Vô Thường cười nhạo nói: “Bổn tọa muốn giết ngươi đơn giản như trở bàn tay. Ta giữ lại ngươi đến bây giờ chỉ bởi vì ngươi còn có giá trị lợi dụng. Nhưng bây giờ xem ra, ngươi lại xem sự thương hại của bổn tọa thành thực lực của mình.”
Hạ Thiên khinh thường vạch trần: “Ngươi nói nhiều như vậy không phải bởi vì linh khí bị tiêu hao quá nhiều, muốn kéo dài thời gian để khôi phục lại sao? Chi bằng ngươi dứt khoát nói thẳng, ngươi cần bao lâu mới có thể khôi phục hoàn toàn?”
“Ngươi.”
Mệnh Vô Thường tức giận không thôi, nhưng hắn cũng biết không thể kéo dài được nữa, lập tức quát lớn: “Các ngươi đứng thất thần ra đó làm gì, mau giết chết Hạ Thiên. Nếu do dự nữa, đừng trách bổn tọa không nể mặt.”
Những người kia không khỏi nhìn nhau nhưng vẫn tiến hành vây công Hạ Thiên lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận