Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3952: Óc của ngươi ta lại càng muốn ăn

Người đến thân cao ba mét, mặc một thân chiến giáp màu đỏ, vai khoác áo choàng màu đỏ, mái tóc dài bay phất phới, lông mày như lửa.
Trong con ngươi đen nhánh tràn ngập sắc thái điên cuồng, toàn thân trên dưới tản ra khí thế sát thần.
Người này vừa mới xuất hiện, trong không khí bỗng dưng xuất hiện một luồng khí tức nóng bỏng, giống như có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Núi đá gần đó bành một tiếng nổ tung, cây cối lại càng bị thiêu đốt, một lát sau đã bị đốt thành đống tro tàn.
Tô Bối Bối chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, da trên người có khuynh hướng bị rạn nứt, thậm chí nàng còn có cảm giác ngũ tạng lục phủ như muốn phát hỏa.
Trong lúc nàng có chút chống đỡ không nổi, một luồng khí lưu mát mẻ ập tới, trong nháy mắt làm dịu cảm giác nóng bức khó chịu trong người nàng.
Nàng quay đầu lại, quả nhiên là Hạ Thiên ra tay.
Tô Bối Bối há miệng muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng do dự một chút, nàng cũng không nói ra.
“Bối nha đầu, nàng đừng khẩn trương. Tên ngốc đó chẳng có gì đáng để sợ đâu.”
Hạ Thiên thuận miệng trấn an Tô Bối Bối một câu, sau đó lười biếng nói: “Những người thích lòe loẹt thì lại càng không mang đến tác dụng gì.”
Tô Bối Bối nhắc nhở: “Ngươi tuyệt đối đừng chủ quan. Ta thấy người này không đơn giản.”
Hạ Thiên đương nhiên biết tên trước mắt có chút phiền toái nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn khinh thường người kia.
Thật ra, khinh thường địch thủ cũng là một chiến thuật rất được coi trọng.
“Ha ha, ngươi ngược lại có chút thú vị. Óc của ngươi, ta lại càng muốn ăn.”
Khóe miệng người đến nhếch lên, lộ ra biểu hiện phấn khởi, sau đó quay sang nhìn nữ nhân váy dài: “Thanh Thủy sư tỷ, ngươi lại bị một tên phế vật đánh bại, thật sự khiến cho ta cảm thấy khó hiểu.”
Nữ nhân váy đỏ hơi đỏ mặt, hơi cảm thấy xấu hổ nhưng rất nhanh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ: “Đó là do ta nhất thời vô ý, bị hắn lừa gạt. Bây giờ ta đang chuẩn bị làm thịt hắn, kết quả bị ngươi cắt ngang, là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta.”
“Ha ha, Thanh Thủy sư tỷ, ngươi cứ tự nhiên. Nếu ngươi có thể bắt được người, cũng không cần ta phải ra tay nữa.”
Bá Hỏa Thần không khỏi cười nhạo, thái độ sống chết mặc bây.
Nữ nhân váy dài không khỏi có chút do dự, nhưng lửa giận đã quá mức, nàng ta có chút không kềm chế được.
Mặc dù nàng ta vẫn còn kiêng kỵ sức mạnh kỳ quái trên gnười Hạ Thiên, nhưng có Bá Hỏa sư đệ tọa trấn phía sau, nàng ta ngược lại có lòng tin kiên định.
“Tiểu tử, ngày chết của ngươi đến rồi, không ai có thể cứu được ngươi.”
Nữ nhân váy dài một lần nữa ngưng tụ thủy triều cuồn cuộn, nhưng hắc thủy cũng không vây quanh Hạ Thiên và Tô Bối Bối, mà là ngưng kết trên người nàng ta.
Nàng ta muốn hấp thu hoàn toàn nước thủy triều đen kịt đó đoán chừng phải tốn một thời gian không ngắn.
“Ngươi đã dùng chiêu thức này quá nhiều lần, đã hoàn toàn vô dụng đối với ta.”
Hạ Thiên cảm thấy có chút nhàm chán. Khúc nhạc dạo của nữ nhân này hơi dài: “Ta không có thời gian chơi chiêu trò gì với ngươi ở đây đâu.”
“Tiểu tử, ngươi nói như vậy chứng tỏ ngươi rất vô tri.”
Bá Hỏa Thần mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Mặc kệ lúc trước ngươi dùng thủ đoạn gì để Thanh Thủy sư tỷ ăn thiệt nhưng uy nghiêm của Độ Kiếp Kỳ không phải loại tiểu tốt như ngươi có thể mạo phạm.”
Hạ Thiên từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói: “Nếu không, hai người các ngươi cùng tiến lên đi. Đừng lãng phí thời gian của ta.”
“Ha ha ha ha ha.”
Bá Hỏa Thần nghe lời Hạ Thiên nói, phình bụng cười to: “Ngươi thật sự rất thú vị. Óc của ngươi tuyệt đối có vị ngon nhất. Lát nữa ta nhất định phải nhấm nháp, chậm rãi thưởng thức dư vị.”
“Ngớ ngẩn.”
Hạ Thiên khá khó chịu đối với người này. Hắn rất ít khi tức giận với người nào đó. Hắn nói thẳng: “Ta trước đánh nát óc của ngươi.”
Hắn vừa nói, thân hình đã lóe lên trước mặt đối phương. Ngân châm giữa ngón tay trực tiếp đâm vào mi tâm của đối phương.
“Đây chính là phương thức chiến đấu của ngươi sao?”
Bá Hỏa Thần đứng im không nhúc nhích mặc cho Hạ Thiên hành động, sau đó cười nói: “Bên trong châm của ngươi xác thực có một luồng sức mạnh vô cùng quỷ dị. Đáng tiếc, ngươi hình như chưa hoàn toàn khống chế được nó. Thậm chí ngươi còn chưa hiểu rõ luồng sức mạnh này rốt cuộc là gì.”
Hạ Thiên cũng không phản ứng hắn ta, rót vào người đối phương một tia băng hỏa linh khí.
“Ha ha, luồng sức mạnh này của ngươi không có tác dụng với ta đâu.”
Bá Hỏa Thần lắc đầu, lập tức vỗ một chưởng vào ngực Hạ Thiên.
Hạ Thiên ngưng mắt, thu lại ngân châm, dùng tay đón đỡ một chưởng của Bá Hỏa Thần.
Bốp.
Song chưởng tương giao, diễm khí văng khắp nơi.
Khí kình cương mãnh tràn ra, oanh bạo không khí xung quanh.
“Sao?”
Bá Hỏa Thần thấy Hạ Thiên hóa giải được chưởng lực của hắn ta, không khỏi có chút kinh nghi: “Ngươi không chỉ là Kim Đan Kỳ?”
“Ngươi cho rằng đó là kỳ gì thì chính là kỳ đó chứ sao.”
Hạ Thiên cười nói: “Ngươi còn thú vị hơn nữ nhân kia. Chi bằng chúng ta đánh cho một trận thống khoái đi.”
“Được.”
Bá Hỏa Thần mỉm cười, nắm chặt song quyền, hỏa lưu cuồn cuộn tràn ra: “Ta không biết ngươi có thể tiếp được của ta mấy quyền?”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Vậy phải xem ngươi có thể tiếp được của ta mấy quyền.”
“Vậy thì chiến thôi.”
Bá Hỏa Thần quát một tiếng, lập tức một luồng diễm khí đốt cháy không khí phạm vi trăm dặm.
“Khoan đã, tiểu tử đó của ta.”
Nữ nhân váy dài sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ đến hai người này lại đánh nhau, lập tức quát lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận