Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3024: Ta nói chỉ là một đám ngu ngốc mà

Triệu Thanh Thanh lạnh giọng nói: “Không ai bảo ngươi nhẫn, đều là ngươi tự tìm.”
“Được.” Hai mắt Viên Nhất Phương đỏ bừng, thở hổn hển, lúc nào cũng có thể bạo phát.
“Hiểu Trác, ngươi sang bên cạnh đi.” Triệu Thanh Thanh liếc mắt nhìn Triệu Hiểu Trác. Ở đây, hắn ta không có năng lực bảo vệ mình, trước vẫn nên để hắn ta thối lui đến vị trí an toàn rồi hãy nói.
Triệu Hiểu Trác rất thức thời, cũng không dây dưa, lập tức lui ra xa.
Bịch bịch bịch.
Viên Nhất Phương đột nhiên quyền xuống, dứt khoát dập đầu với Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, cái sau đập mạnh hơn cái trước. Chưa đến mười cái dập đầu, hắn ta đã phá vỡ mặt đất bên dưới, nhưng hắn ta vẫn không dừng, ngược lại dập đầu càng lúc càng nhanh.
Tình huống này vượt quá dự liệu của Triệu Thanh Thanh, ngay cả Triệu Hiểu Trác cũng trợn mắt há mồm, chỉ có Hạ Thiên là nhếch miệng, ánh mắt tràn ngập sự khinh thường, nhưng cũng không nói câu nào.
Mười mấy phút sau, ba trăm cái dập đầu đã xong.
Viên Nhất Phương đứng dậy, đến góc tường ôm lấy cha của mình rồi xoay người rời đi.
“Hắn ta bị…” Triệu Hiểu Trác như nằm mộng: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Triệu Thanh Thanh cũng cau chặt mày, không rõ rốt cuộc Viên Nhất Phương có dụng ý gì, chẳng lẽ chỉ đến đây để biểu diễn giết cha ruột rồi thuận tiện dập đầu?
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là một đám ngu ngốc muốn đối phó ta, sau đó phái đến một tên đầu óc không được bình thường đến làm mấy chuyện ngu xuẩn mới chịu.”
“Một đám ngu ngốc?” Triệu Hiểu Trác nghe ra được từ mấu chốt bên trong.
“Người này nhất định phải trọng điểm quan sát mới được.” Triệu Thanh Thanh hiện tại đã cẩn thận hơn trước kia rất nhiều, không còn tùy tiện nữa. Nàng gọi một số thành viên Thiên Đạo tổ đến giám sát Viên Nhất Phương.
Triệu Hiểu Trác không tán đồng với sự sắp xếp này: “Thực lực Viên Nhất Phương không yếu, ngươi phái người giám sát, đoán chừng cũng không có hiệu quả gì.”
“Có hiệu quả hay không, người này cũng phải giám sát.” Triệu Thanh Thanh lạnh nhạt nói.
Triệu Hiểu Trác không muốn tranh luận, khoát tay nói: “Hạ Thiên, ngươi thấy thế nào?”
“Chẳng cần thấy, bây giờ cứ trực tiếp giải quyết đám ngu ngốc đó là được.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Tốc chiến tốc thắng, ta còn phải chừa chút thời gian tiếp tục giao lưu với Thanh Thanh nha đầu nữa.”
Mặt Triệu Thanh Thanh đỏ lên, không biết nên nói cái gì cho phải.
….
Sau khi Viên Nhất Phương ôm cha hắn ta rời khỏi Triệu gia, thân hình bắn lên.
Nửa tiếng sau, hắn ta dừng lại trước một căn nhà trệt ở ngoại ô.
“Lão đại, ngươi về rồi.” Người bên trong căn nhà nghe được âm thanh, lập tức chạy ra mở cửa. Đây chính là A Cát đã từng xuất hiện trước mặt Hạ Thiên lúc trước, nhưng nửa người của hắn ta đã không còn, được gắn tay chân giả, nhìn rất giống nửa người máy.
A Cát nhìn thấy Viên Phi Hiệp trong lòng Viên Nhất Phương, không khỏi giật mình: “Lão thái gia bị gì thế? Là bị ai đánh? Để ta đi báo thù cho ông ấy.”
“Ta đánh.” Viên Nhất Phương từ trên cao nhìn xuống A Cát, lạnh lùng đáp.
“Sao?” Toàn thân A Cát không khỏi cứng đờ, hoàn toàn không biết nói cái gì, đành phải nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ ta gọi xe cứu thương đưa lão thái gia đến bệnh viện.”
Viên Nhất Phương khoát tay, ném cha của hắn ta xuống đất như ném rác, lau vết máu trên người: “Không cứu nổi đâu, cứ đào cái hố chôn đại đi.”
“Cái này…” A Cát nghe xong mà choáng váng. Đây chính là cha ruột lão đại ngươi đấy.
“Muốn ta nói lần thứ hai sao?” Mặt Viên Nhất Phương không chút biểu cảm, ánh mắt cũng không có ánh sáng của người, lạnh lùng như một con dã thú ăn thịt người sống.
A Cát bị dọa đến mồ hôi lạnh xuất hiện, liên tục gật đầu, nói với tiểu đệ sau lưng: “Mau, mọi người cùng nhau đào hố sau viện chôn lão thái gia.”
Viên Nhất Phương hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến đám người này nữa, cúi người bước vào trong nhà, tiện tay lật một tấm sắt trên mặt đất, chậm rãi đi xuống.
Bên dưới là một mật thất, cách mặt đất chừng một trăm mét, bên trong trưng bày đủ loại dụng cụ, còn có một cái ao tràn ngập chất lỏng màu xanh.
Đã có ba người đang chờ.
“Viên Nhất Phương, ngươi chậm thật đấy. Ta còn tưởng ngươi bị người ta đánh chết nữa chứ.”
Một nam nhân ăn mặc còn diêm dúa hơn cả nữ nhân cười nói.
Viên Nhất Phương cũng không thèm để ý đến hắn ta, cởi hết quần áo, bước vào trong cái hồ có chất lỏng màu xanh, chỉ lộ ra cái đầu.
“Hạ Thiên có ra tay hay không?” Một nam tử trung niên hói đầu lạnh lùng hỏi.
Viên Nhất Phương thản nhiên nói: “Không rõ lắm, hẳn là có, nhưng ta không phát hiện ra được.”
“Ngay cả ngươi cũng không phát hiện, vậy chắc là không có rồi.” Nữ nhân trẻ tuổi gương mặt bình thường còn lại cười nói: “Mặc dù Hạ Thiên có chỗ hơn người nhưng cũng không lợi hại như người ta đã đồn. Ta đã thăm dò qua hắn, mặc dù bị phát hiện, nhưng bọn họ chỉ bắt được một thế thân của ta. Chút trình độ đó không có gì phải sợ.”
“Ngươi quá coi thường Hạ Thiên rồi.” Nam tử yêu diễm cười khẽ: “Rất nhiều cao thủ chết trong tay hắn, ngay cả Phó Thiên Trác cũng nửa chết nửa sống, núp trong mai rùa không dám ra.”
“Hắn chính là phế vật.” Nữ nhân trẻ tuổi khịt mũi coi thường.
Viên Nhất Phương ngâm một hồi trong ao, sau đó đứng dậy.
“Ngươi nói như thế nào?” Nam tử trung niên nhìn Viên Nhất Phương.
Viên Nhất Phương lấy ra một cái khăn lau khô cơ thể, tinh quang lóe lên trong mắt: “Tuy Hạ Thiên mạnh nhưng ta đã có biện pháp ứng đối. Nếu dựa theo kế hoạch đã định, có thể giết chết hắn.”
Trong phòng vang lên một giọng nói tràn ngập sự khinh thường: “Thanh Thanh nha đầu, ta đã nói chỉ là một đám ngu ngốc mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận