Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3860: Vì sao ngươi cứ muốn giết ta?

“Sao?”
Nước hồ vô cùng đậm đặc, hoặc có thể nói nó không phải là nước mà là một loại chất lỏng kỳ lạ.
Loại chất lỏng này giống như thủy ngân dính chặt vào Ninh Nhụy Nhụy, sau đó bao lấy nàng tầng trong tầng ngoài.
Một cảm giác tắc nghẽn rất nhanh dâng lên trong lòng nàng. Cho dù nàng vẫn luôn ép mình tỉnh táo, lúc này nàng vẫn không tránh khỏi có chút bối rối.
Nữ nhân áo tơi giống như con cá, tự do du động bên trong hồ nước, gương mặt nở nụ cười tàn nhẫn: “Thể xác của ngươi cũng được xem là đồ tốt, chỉ là thuộc tính không hợp với ta. Cho nên, thật đáng tiếc.” Giọng nói của nữ nhân áo tơi không chút trở ngại tiến vào lỗ tai Ninh Nhụy Nhụy, trong giọng nói mang theo sự giễu cợt và trêu tức: “Từ bỏ đi, ta sẽ để cho ngươi chết dễ chịu một chút. Mặc dù sau khi chết, ngươi khó tránh khỏi trở thành chất dinh dưỡng cho hồ nước này.”
Cho dù rơi vào tuyệt cảnh, Ninh Nhụy Nhụy vẫn không hề có suy nghĩ từ bỏ, vẫn không hề buông kiếm hoàn trong tay ra.
Mặc dù nước hồ vẫn luôn muốn cạy nắm đấm xiết chặt của nàng, nhưng cho đến bây giờ nó vẫn còn chưa đạt được mục đích.
“Mặc dù đồ của ngươi rất lợi hại, nhưng không trảm được đến ta đâu.” Nụ cười trên mặt nữ nhân áo tơi càng lúc càng buông thả, âm thanh giống như máy khoan điện chui vào trong đầu Ninh Nhụy Nhụy, không ngừng kích thích nàng: “Ngươi chẳng qua chỉ là phàm nhân mà thôi. Còn ta lại là Hắc Thủy tiên tộc danh xưng Dạ Đế, năm đó đi theo Phù Diêu Tiên Tử từ sâu không vô tận đến đây. Cho dù đã vạn năm trôi qua, năng lực tộc ta không ngừng suy giảm, nhưng cũng không phải nhân loại các ngươi có khả năng chống lại.”
“Hừ.” Ninh Nhụy Nhụy còn chưa biết dùng thần thức phát ra tiếng như thế nào, đành phải bị động nghe nữ nhân kia lảm nhảm, vừa chống cự lại nước hồ xâm nhập, lại còn phải phân tâm rót linh khí vào bên trong kiếm hoàn.
Mỗi một việc đều cực kỳ hao tổn tâm lực nhưng nàng vẫn không từ bỏ.
Rốt cuộc, kiếm hoàn đã hấp thu đủ linh khí.
Vù.
Kiếm hoàn một lần nữa dài ra, chém đứt một khe hở nước hồ đang quấn quanh người Ninh Nhụy Nhụy.
Nước hồ nhảy lên giống như con cá nhỏ bị thương, mặt hồ cũng chuyển động rất nhanh.
Ninh Nhụy Nhụy thừa cơ nhảy lên một cái, nhảy ra khỏi mặt hồ, đứng trên bờ thở hổn hển.
“Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh.” Nữ nhân áo tơi cũng nhảy lên mặt hồ, trên mặt xuất hiện một vết thương, hẳn là do Lưu Vân Thiết Nhận đâm bị thương.
“Hừ, ngươi chẳng qua cũng chỉ bấy nhiêu.” Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy ngưng lại, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường: “Cái gì Dạ Đế, cái gì tiên tộc, tất cả đều là đánh rắm. Không được thì nói không được, đừng chém gió nữa.”
Nữ nhân áo tơi bị Ninh Nhụy Nhụy chọc giận, sát khí tràn ngập trong ánh mắt: “Ngươi dám bất kính đối với tiên tộc, bây giờ ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, sau đó luyện hồn rút phách ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Lời nói độc ác thì ai cũng sẽ nói được, nhưng chỉ sợ ngươi không có bản lãnh đó.” Ninh Nhụy Nhụy vừa tiếp tục dùng lời nói kích thích nữ nhân áo tơi, trong lòng nhanh chóng tính toán làm thế nào xử lý đối phương.
Nữ nhân áo tơi hừ lạnh một tiếng: “Hồ đằng thú, cắn nát nàng ta cho ta.”
Chỉ thấy mặt hồ tĩnh mịch bỗng nhanh chóng chuyển động, toàn bộ mặt hồ phóng lên, giống như một con cự thú viễn cổ nhào tới Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi giật mình, vội vàng lui lại, dự định rút lui khỏi cái thôn rách nát này rồi nói sau.
“Còn muốn chạy trốn? Không có cửa đâu.” Gương mặt nữ nhân áo tơi tràn ngập ý cười lạnh, đưa tay điểm ra một màn nước, nhẹ nhàng điểm về phía trước một điểm.
Chỉ thấy mấy màn nước giống như suối phun từ lòng đất phun ra, trong nháy mắt liền thành một mảnh, bao trùm phạm vi vài dặm.
Ninh Nhụy Nhụy sử dụng Lưu Vân Thiết Nhận trảm màn nước trước mặt, kết quả nàng phát hiện tác dụng không lớn: “Kiếm hoàn của ngươi không tệ nhưng cũng chỉ là một thần khí mà thôi. Muốn chặt đứt hồ đằng của ta, quả thật si tâm vọng tưởng.” Nữ nhân áo tơi khinh thường nói: “Cho dù là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ cũng không có biện pháp phá giải, cũng chỉ có thể bị vây chết mà thôi.”
Trong lúc bà ta nói chuyện, màn nước nhanh chóng co vào, rất nhanh bức Ninh Nhụy Nhụy trở lại bên hồ, chỉ cần bước thêm một bước nữa là rơi vào trong hồ.
“Ngươi có thể chạy trốn được đến đâu?” Ý trào phúng lộ rõ trên mặt nữ nhân áo tơi: “Chỉ cần đến gần cái hồ, ngươi chỉ có thể mặc ta xâm lấn, ai cũng không cứu được ngươi. Ngươi nên thành thật trở thành chất dinh dưỡng cho hồ đằng của ta đi.”
Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên lộ ra thần sắc u oán, vô cùng không hiểu: “Vì sao ngươi không biến hai người kia thành chất dinh dưỡng mà cứ muốn giết ta?”
“Hắc hắc, chuyện này cũng chỉ có thể trách ngươi mệnh quá cứng.” Nữ nhân áo tơi lạnh lùng nói: “Dung mạo hai người kia cũng xinh đẹp giống như ngươi nhưng mệnh cách lại không cứng cỏi bằng ngươi. Cho nên, ngươi đến là để cho ta sử dụng.”
Ninh Nhụy Nhụy vẫn chưa chịu từ bỏ: “Ngươi nói sai rồi, ta phải chết, còn bọn họ lại có thể sống sót. Rõ ràng mạng của bọn họ cứng hơn một chút.”
“Ồ?” Nữ nhân áo tơi có chút do dự. Chẳng lẽ bà ta tính sai rồi?
Một giây sau, bà ta lập tức cảm giác không ổn.
Một đám mây nhanh chóng chém về phía cổ bà ta.
Rắc.
Nữ nhân áo tơi tránh không kịp, bị chém thành hai đoạn, biến thành một vũng nước màu đen dung nhập vào mặt hồ.
Đúng vào lúc này, Ninh Nhụy Nhụy thừa cơ ôm lấy Dương San và Hàn Nhạc Hân, đồng thời khống chế Lưu Vân Thiết Nhận chém rách màn nước, vọt thẳng ra ngoài thôn.
Vừa rồi nàng đã phát hiện, khi nữ nhân áo tơi bị chém trúng, lực khống chế rõ ràng giảm xuống. Nàng chờ cả nửa ngày chính là chờ lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận