Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4339: Ngươi không có tư cách quỳ trước mặt ta

“Thần Hoàng đã mấy vạn năm rồi không có lộ mặt. Cái lần của hai vạn năm trước cũng là do Tâm Ma Lão Tổ đến truyền lệnh.”
Nam nhân mặt đen không kiên nhẫn nói: “Bây giờ Tâm Ma Lão Tổ cũng không ở đây, nếu cứ kéo dài mãi, Hạ Thiên sẽ thanh trừ sạch sẽ Phong Linh Tuyệt Mạch. Đến lúc đó, không biết còn có bao nhiêu đồng đạo bị giết chết nữa.”
“Vậy thì chúng ta tiền trảm hậu tấu thôi.” Thông Thiên Chí Tôn cũng đã hạ quyết tâm: “Xin hai vị cho ta mượn mấy sợi kiếp lực để lấy bí hộp ra.”
Lão giả khô gầy và nam nhân mặt đen liếc mắt nhìn nhau, biết Thông Thiên Chí Tôn có ý gì. Đơn giản chính là sợ một mình gánh trách nhiệm. Nhưng bọn họ cũng không từ chối, tiến hành rót một sợi kiếp lực sang.
Sau khi có được kiếp lực của hai người, Thông Thiên Chí Tôn gật đầu thỏa mãn, một lần nữa tuyên đọc xử phạt Hạ Thiên:
“Hạ Thiên, ngươi tự tiện giết đồng đạo liên minh, mạo phạm Đại chí tôn, tu luyện tà ma công pháp, ý đồ lật đổ liên minh. Rốt cuộc ngươi có nhận tội hay không?”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Muốn giết thì cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì. Nếu không sợ, cần chi phải tìm nhiều cớ như thế.”
“Bổn tọa xem như ngươi chấp nhận.”
Thông Thiên Chí Tôn cũng không có ý định tranh cãi với Hạ Thiên, quát lớn: “Nếu là như vậy, vẫn như lệ cũ phán người cắt nát thần hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh. Bây giờ mời ra Mê Uyên Bí Hộp, lập tức hành hình.”
Nói xong, ông ta rót ba sợi kiếp lực vào hư không.
Một lát sau, bên trong hư không xuất hiện một khe nứt nhỏ bằng lỗ kim, bên trong đen kịt nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng khí tức lưu động.
Rất nhanh, lỗ kim này bắt đầu tham lam hấp thu vật chất bốn phía, bất luận là ánh sáng, hắc ám, khí tức, mây khói… toàn bộ đều bị hút vào bên trong.
Thông Thiên Chí Tôn niệm khẩu quyết, điểm ra một bình chướng chặn hấp lực của khe nứt, để nó di chuyển từ từ về phía Hạ Thiên.
“Đây chính là bí hộp mà ngươi nói?”
Hạ Thiên nhếch miệng, có chút khinh thường nói: “Ngươi tưởng ta không có học thức giống như các ngươi? Thuần nha đầu đã từng dẫn ta đi xem một số video ngắn về thiên văn học, đây rõ ràng là một lỗ đen nhỏ.”
“Tiến vào bên trong cái hộp này, thần hồn của ngươi sẽ bị nát, vĩnh thế không được siêu sinh.” Thông Thiên Chí Tôn không biết lỗ đen mà Hạ Thiên nói là gì, nhưng vẫn tiếp tục giải thích: “Đây chính là sáng chế do Tiêu Thần Hoàng nghiên cứu ra, đặc biệt đối phó với Hỗn Độn Thiên Ma như ngươi. Có thể chết trong đó cũng xem như vinh hạnh cả đời của ngươi.”
“Nói cho cùng cũng vẫn là khe nứt thời không mà thôi.”
Hạ Thiên khinh thường, lạnh lùng nói: “Chẳng qua uy lực chỉ lớn hơn một chút, cũng không phải không thể phá giải.”
“Hừ, không biết tự lượng sức mình. Vậy thì ngươi phá giải thử đi.”
Thông Thiên Chí Tôn có chút khinh bỉ nói: “Nếu ngươi có thể phá, bây giờ bổn tọa sẽ quỳ xuống trước ngươi, bái ngươi làm lão tổ, từ đây mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm.”
“Ta không thu loại tiểu đệ ngớ ngẩn như ngươi, ngươi cũng không có tư cách quỳ xuống trước ta.” Hạ Thiên bĩu môi nói, sau đó lấy ra ngân châm, đâm tới cái gọi là bí hộp to bằng quả đấm.
Một châm đâm tới, không hề có âm thanh vang lên, cũng không có gì thay đổi, giống như phí sức.
Đến lúc này, Hạ Thiên xem như mất hết mặt mũi.
Nhưng đám người có tu vi cao thâm kia lại trở nên ngưng trọng.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy tốc độ bành trướng của Mê Uyên Bí Hộp đã ngừng lại.
Mê Uyên Bí Hộp là một môn công pháp bao hàm dư vận pháp tắc, thậm chí có thể nói là thần thông.
Có người hoài nghi đây là một môn thần thông do Chân Tiên sáng tạo ra.
Nhưng Thần Hoàng chưa bao giờ thừa nhận.
Lão giả khô gầy bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt mở to đến cực hạn.
Thông Thiên Chí Tôn cũng nhìn đến ngây người, lẩm bẩm: “Đây chính là Nghịch Thiên Bát Châm trong truyền thuyết?”
“Không, hẳn là Nghịch Thiên Thần Châm.”
Nam nhân mặt đen thuận miệng cải chính: “Nghịch Thiên Bát Châm là do Dạ Đế cải tạo. Chân chính có thể thể hiện thần tủy thiên đạo chính là Nghịch Thiên Thần Châm.” Mắt Thông Thiên Chí Tôn cũng càng lúc càng sáng, có chút hưng phấn nói: “Chỉ dựa vào một cây ngân châm, cũng chẳng phải thông thiên linh bảo, cũng không phải Hồng Mông thần khí đã có thể khiến cho mê uyên ngừng bành trướng, đúng là… nghịch thiên. Khó trách nó lại được gọi là Nghịch Thiên Thần Châm.”
“Thật ra, Hạ Thiên không có được thần tủy của bộ châm pháp này.” Lão giả khô gầy nhìn vài giây, cuối cùng liếm môi, khẽ lắc đầu: “Thậm chí còn không có được một nửa thần uy của Dạ Đế năm đó. Đáng tiếc.”
Thông Thiên Chí Tôn ngược lại cao hứng, vỗ tay nói: “Đã như vậy, hắn sẽ không chống lại được mê uyên. Hỗn Độn Thiên Ma này chắc chắn sẽ bước lên con đường cũ, nhất định sẽ phải chết không… A!”
Oành.
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Mê Uyên Bí Hộp đã bị ngân châm của Hạ Thiên đâm nổ.
Một gợn sóng không cách nào hình dung dùng tốc độ cực kỳ chậm nhưng lại cực kỳ nhanh nhộn nhạo hẳn lên.
Toàn bộ tinh không giống như một hồ nước cực kỳ yên tĩnh.
Hạ Thiên ném thẳng một cục đá vào trong hồ.
Mặt hồ bỗng chốc vỡ vụn, sóng nước lấp lánh, tất cả những vật nổi trên mặt hồ dần bị cuốn đi, rồi lại bị nghiền nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận