Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2860: Chuẩn bị

“Chẳng thú vị gì cả.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, mất hết cả hứng: “Nhật ký ghi lại cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm, ta chỉ lấy làm lạ tại sao hắn ta gặp được sư phụ của hắn ta, làm thế nào để tu luyện mà thôi.”
Y Tiểu Âm bó tay nhìn Hạ Thiên: “Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu được hay sao?”
“Hiểu cái gì?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
“Sư phụ của Tiêu Thiên Địch cũng là người của Phiếu Miểu tiên môn, chính là một trong mười hai người đi theo Vấn Thiên Quân, còn có mấy người Cơ Thanh Ảnh từ Tiên Vân đại lục xuyên đến mười hai năm trước.”
Hạ Thiên gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ta biết! Lúc đó những người kia cũng đã nói, bọn họ đến mười hai người, sau đó có hai người bởi vì truyền tống ngoài ý muốn mà tử vong. Sư phụ Tiêu Thiên Địch hẳn là một trong hai người đó, nhưng xem ra cũng không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì.”
“Có uy hiếp hay không lại là một chuyện. Nếu cứ bỏ mặc cũng không ổn.” Y Tiểu Âm hơi lo lắng: “Mặc dù Tiêu Thiên Địch không phải cường địch, nhưng thực lực cũng không yếu. Nếu hắn ta tiếp tục ẩn núp, hậu quả khó mà tưởng tượng. Cho nên, chuyện này cũng đã cảnh cáo chúng ta không thể khinh thường.”
Hạ Thiên không khỏi nhìn Y Tiểu m: “Vợ Y Y, ngươi có quyết định gì không?”
“Có.” Y Tiểu Âm nghiêm túc nói: “Ta quyết định ra nước ngoài một chuyến tìm Lục Thanh Tranh, thuận tiện điều tra thêm một người nữa đã chết ở đâu. Nếu chẳng may vẫn còn tàn hồn lưu lại, nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ có bảy tám Tiêu Thiên Địch xuất thế.”
“Cũng được.” Hạ Thiên ngược lại cũng không phản đối, chỉ nói: “Vợ Y Y nhớ chú ý một chút. Nếu quả thật gặp phải đối thủ cường đại, nàng hãy gọi cho ta, ta lập tức đến tìm nàng ngay.”
Y Tiểu Âm từ chối cho ý kiến, cười nhạt một tiếng: “Bây giờ tu vi của ta đã đủ ứng phó, huống chi cũng chỉ là tàn hồn mà thôi. Ngươi cứ yên tâm đến Tiểu Tiên Giới đi, chỉ còn hai ngày nữa, đừng để A Cửu chờ quá lâu.”
“Ngươi yên tâm đi, Tiểu Tiên Giới cũng chẳng có gì lớn.” Hạ Thiên khinh thường nói: “Cho dù âm Hậu thật sự có tu vi Độ Kiếp Kỳ, ta cũng có biện pháp ứng phó. Ta nhất định có thể bình an mang A Cửu trở về.”
Y Tiểu Âm im lặng vài giây mới lên tiếng: “Cảm ơn.”
“Vợ Y Y, nàng nói cảm ơn ta làm gì?” Hạ Thiên không rõ: “A Cửu cũng là nữ nhân của ta, mang nàng ấy bình an trở về là việc ta vốn phải làm.”
“Được rồi, chiều nay ta đã mua vé máy bay, bây giờ ta sẽ đến sân bay ngay.” Y Tiểu Âm thu liễm cảm xúc trên mặt, khôi phục lại vẻ ung dung, lạnh nhạt lúc trước.
Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Y Tiểu m, bất mãn nói: “Vợ Y Y, có cần thiết phải đi ngay như thế không? Hai ngày nữa đi không được sao?”
“Ta còn có mấy bệnh nhân ở nước ngoài cần phải tái khám.” Y Tiểu Âm thản nhiên đáp.
“Vậy thì được.” Hạ Thiên cũng không tiếp tục ép buộc.
Y Tiểu Âm khẽ gật đầu với Lam Y Nhân, sau đó rời đi.
“Chồng, nếu ngươi không nỡ nàng ấy, có thể đi cùng với nàng ấy mà.” Lam Y Nhân thấy Hạ Thiên lưu luyến như thế, không khỏi cười nói: “Dù sao cũng còn hai ngày, hai người có thể ra nước ngoài chơi thật vui.”
“Không nhất thiết phải như thế.” Hạ Thiên bước về bên cạnh Lam Y Nhân, gối đầu xuống đôi chân dài như ngọc: “Vợ Y Y không phải loại người ham chơi. Huống chi ta cũng không thể khinh thường Tiểu Tiên Giới bên kia được. Ta cũng cần phải chuẩn bị một chút.”
Lam Y Nhân mỉm cười trêu chọc: “Đây là lần đầu tiên ta nghe chàng nói chàng muốn chuẩn bị, không giống trước kia không cần làm gì.”
“Nàng không phục?” Hạ Thiên nhìn Lam Y Nhân.
Lam Y Nhân cong cớn bờ môi, khẽ cười: “Thế chàng nói như thế nào?”
“Vậy thì thành toàn cho nàng thôi.” Hạ Thiên ôm Lam Y Nhân, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, về phần đi đâu, cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
Tô Bối Bối kéo cơ thể mệt mỏi của mình về phòng, cũng lười thay quần áo, nằm vật lên ghế salon, cả người lõm xuống.
“Làm động vật của xã hội mệt quá.” Tô Bối Bối lắc lắc chân, làm rớt đôi giày trên chân xuống: “Ra ngoài chơi vẫn thoải mái hơn. Biểu tỷ đúng là, ném cửa hàng lớn đến như vậy cho mình, còn bản thân lại đến Tiên Vân đại lục chơi. Đúng là đáng ghét!”
“Ngươi nói sai rồi. Các nàng không phải đi chơi.” Lúc này, trong phòng vang lên một âm thanh khác.
Tô Bối Bối giật mình, cảnh giác nhìn mỗi một góc trong phòng: “Ai, bước ra ngoài cho ta.”
“Đừng khẩn trương, là ta.” Một bóng hình tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện, chậm rãi ngồi xuống một ghế sofa khác.
“Là ngươi.” Tô Bối Bối nhận ra đối phương, lại tiếp tục xụi lơ trên ghế: “Ngươi nên đi tìm tên khốn kiếp kia, đến chỗ của ta làm gì?”
Người đến khẽ cười: “Ta không tìm hắn, ta đặc biệt đến tìm ngươi.”
‘Tìm ta?” Tô Bối Bối lười biếng trở mình, tìm một vị trí thích hợp chôn đầu vào: “Có chuyện gì không? Nhưng ta nói trước, nếu ngươi muốn thuyết phục ta ngủ với tên khốn kiếp kia, ngươi cũng đừng tốn hơi làm gì.”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Người đến mỉm cười càng sâu hơn: “Xem ra, ngươi bị hắn quấy rối không nhẹ.”
Tô Bối Bối bất mãn nói: “Ngươi còn không rõ ràng tính tình của tên lưu manh kia sao?”
Người kia nói: “Thế ngươi có muốn ta nói với hắn một tiếng, để hắn đừng quấy rối ngươi nữa không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận