Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3692: Mấy thứ bảo tàng gì đó chỉ toàn là gạt người

“Vợ Tiêm Tiêm, nàng có nhớ ta hay không?”
Hạ Thiên ôm eo nhỏ của Bạch Tiêm Tiêm, cười hỏi.
“Ừm, nhớ chàng lắm.”
Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng Bạch Tiêm Tiêm biểu đạt cũng chẳng có gì phải do dự.
“A, tại sao nàng lại ngoan như vậy chứ?” Hạ Thiên vừa cao hứng nhưng cũng vừa có chút nghi hoặc: “Chẳng lẽ Cửu nha đầu khi dễ nàng?”
“Không có.” Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu: “Cửu tỷ tỷ rất tốt với ta, không có khi dễ ta.”
Hạ Thiên gật đầu, không bao lâu sau đã cùng với Bạch Tiêm Tiêm về tổ trạch Tề gia, kết quả không nhìn thấy A Cửu đâu.
Tổ trạch trống rỗng, cũng không có ai ở nhà.
“Cửu nha đầu đi đâu nhỉ?” Hạ Thiên hỏi.
Bạch Tiêm Tiêm cười nói: “Thiên ca ca, lần trước chàng nói gốc cây ở hậu viện có vấn đề, bọn họ không biết có vấn đề gì, cho nên toàn bộ đã dọn ra ngoài rồi.”
Hạ Thiên yên lặng nhìn Bạch Tiêm Tiêm: “Thế bây giờ nàng ấy ở đâu?”
“Ở trên núi.” Bạch Tiêm Tiêm chỉ về một hướng.
Hạ Thiên đưa mắt nhìn hồ sơn, cảm giác ngọn núi này rất giống với Thanh Phong Sơn, nhất thời nghi hoặc: “Trên núi chơi rất vui sao? Tại sao bọn họ lại lên núi ở?”
“Bởi vì Tề lão gia gia nói Tề gia có nhiều thứ chôn trên núi.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười giải thích: “Cửu tỷ tỷ cảm thấy những thứ đó hữu dụng cho tiên hội. Cho nên tỷ ấy dự định sẽ tìm được chúng trước khi tiên hội bắt đầu.”
“Bảo tàng?” Hạ Thiên cũng không có hứng thú quá lớn: “Mấy thứ bảo tàng đó hơn phân nửa là gạt người.”
Bạch Tiêm Tiêm nghi ngờ nói: “Tề lão gia gia không giống như đang nói dối.”
“Chưa chắc là ông ta nói dối.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Khả năng tổ tiên Tề gia chẳng chôn thứ gì, nhưng vẫn cố tình lừa gạt con cháu.”
“Này, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy.” Lúc này, có người đeo túi xách từ bên ngoài bước vào, vừa lúc nghe được Hạ Thiên nói, không khỏi có chút không vui.
Hạ Thiên nhìn người này: “Ngươi là ai?”
“Ta còn đang định hỏi ngươi là ai đấy.” Nữ nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, dáng dấp chỉ có thể nói là ngũ quan đoan chính, nhưng lông mày lại rất dài, có vẻ hơi quỷ dị: “Tại sao các ngươi lại đứng trước cửa nhà ta? Người nhà của ta đâu?”
Bạch Tiêm Tiêm nhìn nữ nhân kia một hồi, sau đó nói: “Ngươi là Phán Nguyệt tỷ tỷ à?”
“Ngươi biết ta?” Nữ nhân lông mày dài kinh ngạc hỏi: “Ngươi là người Tề gia sao? Tại sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi?”
“Ta không phải người của Tề gia.” Bạch Tiêm Tiêm mỉm cười giải thích: “Ta tên Bạch Tiêm Tiêm. Hắn tên Hạ Thiên. Chúng ta là bạn của Cửu tỷ tỷ. Dì Ngữ Thi đã cho ta xem qua hình của ngươi, còn bảo ta ở đây chờ ngươi.”
“Cửu tỷ tỷ? Ngươi nói chính là A Cửu?” Nữ nhân lông mày dài sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra; “Chính là tân gia chủ mà gia gia ta đã chọn, đúng không? Nàng ấy là con gái mất tích nhiều năm của dì ba ta?”
Bạch Tiêm Tiêm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được rồi, vậy bọn họ đâu?” Tề Phán Nguyệt cũng không có phản ứng gì khác, bước vào trong dò xét một vòng, sau đó hỏi: “Tại sao không có một bóng người ở đây thế?”
Bạch Tiêm Tiêm đáp: “Nơi này không thích hợp để ở nữa, cho nên mọi người đã dọn lên núi.”
“Biệt thự Lâm Phong trên núi à?” Tề Phán Nguyệt gật đầu. Trong lúc đang định rời đi, nàng bỗng nhiên quay đầu trừng Hạ Thiên: “Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? Có phải ngươi ngấp nghé sắc đẹp của ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Thứ nhất, ta không có nhìn chằm chằm ngươi, chỉ nhìn ngươi vài lần thôi. Thứ hai, ngươi không đẹp, ngược lại còn sắc xấu.”
“Ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Tề Phán Nguyệt nghe Hạ Thiên nói, cảm thấy rất khó chịu: “Còn ngươi là ai? Sắc xấu có ý nghĩa gì?”
Hạ Thiên lười biếng trả lời: “Nếu đã có sắc đẹp thì phải có sắc xấu chứ.”
“Quỷ ngươi đấy.” Tề Phán Nguyệt nhìn vào hai mắt Hạ Thiên, trịnh trọng cảnh cáo: “Tóm lại, ngươi nên chú ý một chút, ta không thích người khác nhìn chằm chằm vào ta. Vượt qua ba giây tức là nhìn chằm chằm, ngươi hiểu chưa?”
“Vậy ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi đấy.” Hạ Thiên nói: “Ngươi có thể làm gì ta?”
Tề Phán Nguyệt hiển nhiên chưa từng gặp qua câu trả lời này, không khỏi sửng sốt hai ba giây, tròng mắt đảo lòng vòng: “Ta sẽ yêu ngươi, quấn lấy ngươi, dùng gương mặt sắc xấu này phiền chết ngươi mỗi ngày.”
Hạ Thiên thu hồi ánh mắt, ngáp một cái: “Vậy là được rồi. Mặc dù ngươi không xấu lắm, nhưng dù sao cũng vẫn là xấu. Hơn nữa ngươi không phải gu của ta. Ta khuyên ngươi chớ cua ta, nếu không, ta sẽ đánh ngươi đấy.”
“Ngươi đúng là có bệnh.” Tề Phán Nguyệt cũng không biết nên nói như thế nào, lập tức quay người rời đi.
Bạch Tiêm Tiêm nhìn theo bóng lưng của Tề Phán Nguyệt, cười nói: “Vị tỷ tỷ này đúng là rất có cá tính.”
“Vợ Tiêm Tiêm, dáng dấp đẹp mắt thì mới được gọi là cá tính.”
“Ta cảm thấy vị tỷ tỷ đó thật đẹp.” Mắt Bạch Tiêm Tiêm hiện lên ý cười: “Hơn nữa, có cá tính thì mới dễ nhìn. Không có cá tính, cho dù đẹp cũng chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi.”
Hạ Thiên cũng không phản bác Bạch Tiêm Tiêm. Hắn vẫn cảm thấy Tề Phán Nguyệt quá xấu, nhưng cá tính xác thực không thể khiến người ta chán ghét được.
“Này, các ngươi có lên núi hay không?” Lúc này, giọng nói của Tề Phán Nguyệt từ đằng xa vang lên. Chỉ thấy nàng lái một chiếc Mercedes-Benz G đậu trước mặt Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm: “Ta có thể chở các ngươi một đoạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận