Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2739: Là thật hay chỉ là ảo giác

“Nàng ta sắp lên rồi.” Gã thanh niên đầu đinh nghe được âm thanh này, da đầu run lên, nói với gã thanh niên tóc dài: “Nhanh lên, không thể chậm trễ được nữa.”
Ánh mắt gã thanh niên tóc dài lộ ra vẻ hoảng sợ, rút một cây súng lục nói với Triệu Thanh Thanh: “Ta không muốn giết người nữa, chỉ muốn rời khỏi nơi này. Cho nên, ngươi tốt nhất đừng nên cản trở chúng ta, nếu không, ta bắn chết ngươi.”
Triệu Thanh Thanh khó hiểu hỏi: “Các ngươi muốn rời đi thì cứ đi, không cần thiết phải giết người.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Gã thanh niên tóc dài hung tợn nhìn Triệu Thanh Thanh: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không tránh ra, ta sẽ nổ súng.”
“Lề mề quá!” Gã thanh niên đầu đinh khó chịu, từ dưới đất bò dậy vọt đến đoạt súng trong tay gã thanh niên tóc dài, nổ ba phát về phía Triệu Thanh Thanh, bắn xong cũng không thèm nhìn, dẫn gã thanh niên tóc dài chạy đi.
Ba phát súng này tất nhiên không bắn trúng Triệu Thanh Thanh, nhưng nàng thật sự có chút hiếu kỳ, hai gã thanh niên kia dường như rất sợ cái hố. Nàng vội chạy đến bên cạnh cái hố để kiểm tra. Mặc dù hai người kia nói Trần Quả Nhi đã chết mấy ngày trước, nhưng Triệu Thanh Thanh không tin.
“A?” Triệu Thanh Thanh là tu tiên giả, ngũ giác đã vượt qua người bình thường mấy chục lần, không cần đèn chiếu sáng, nàng cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong cái hố.
Điều kỳ lạ là, dưới hố rỗng tuếch không có thứ gì. âm thanh huyên náo kia giống như dây leo cọ sát vào vách đá phát ra mà thôi.
Triệu Thanh Thanh tận mắt nhìn thấy cô gái kia rơi xuống hố, bây giờ lại không nhìn thấy thứ gì, điều này rõ ràng không thích hợp. Nàng quyết định nhảy xuống hố xem thử tình huống bên dưới như thế nào.
Cách đó không xa, ánh sáng bỗng nhiên sáng lên. Chưa đến vài giây đã chiếu sáng một nửa ngọn Lạc Phong Sơn như ban ngày.
Triệu Thanh Thanh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy được hình ảnh bên trong video được đăng lên mạng.
Một sơn trang cổ xưa xuất hiện trên đỉnh núi. Chung quanh sơn trang đều treo đèn lồng đỏ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có tiếng người truyền đến, phá lệ quỷ dị trên ngọn núi yên tĩnh này.
“Sư phụ, ngươi nhìn thấy không?” Triệu Thanh Thanh nhỏ giọng kêu lên.
Hạ Thiên kịp thời xuất hiện bên cạnh Triệu Thanh Thanh: “Đương nhiên nhìn thấy.”
Triệu Thanh Thanh hỏi tiếp: “Sơn trang này là thật sao? Hay chỉ là ảo giác?”
“Cần chi quan tâm nó là thật hay giả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Qua đó nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
“Được, chúng ta qua đó đi.” Triệu Thanh Thanh gật đầu. Lúc này, nàng nhìn thấy hai gã thanh niên trong Tham Linh tổ ba người khiêng máy quay vọt vào trong sơn trang.
Sau khi đến gần sơn trang, Triệu Thanh Thanh bỗng nhiên cảm nhận được có một luồng khí tức vừa mỏng vừa sền sệt dính lên người nàng, khiến nàng có cảm giác không khỏe, nhưng cảm giác này rất nhanh biến mất. Khi nàng muốn đuổi theo, nó đã hoàn toàn không còn tăm hơi.
Sơn trang không có tên, hai bên trước cổng treo một cái đèn lồng, bên trên có viết một chữ Mộc.
Chẳng lẽ chủ nhân sơn trang họ Mộc? Triệu Thanh Thanh vô thức nghĩ đến điều này.
Nàng đưa tay sờ vào tường viện và cánh cổng, phát hiện cảm xúc rất chân thực, không hề giống ảo giác.
Sau khi bước vào sơn trang, trong sân lại không có một ai, nhưng khắp nơi đều có tiếng khóc, tiếng cười, tiếng nói chuyện, tiếng quát tháo, tiếng ồn ào… từ bốn phương tám hướng truyền đến, khiến cho màng nhĩ của người nghe có chút đau nhức.
Không bao lâu sau, cửa sổ trở nên mờ đi, giống như một tầng giấy mỏng, tất cả cảnh tượng trong sơn trang đều lộ hết ra ngoài, thể hiện cuộc sống muôn màu muôn vẻ của cổ nhân.
“Nếu video này có thể đăng lên mạng, chúng ta sẽ nổi tiếng.” Gã thanh niên tóc dài cầm camera quay hết toàn bộ đình viện bên trong sơn trang, còn có cảnh sống trong từng phòng, biểu hiện gần như điên cuồng.
Gã thanh niên đầu đinh hưng phấn không thôi, cầm máy ảnh chụp xung quanh, miệng lẩm bẩm: “Nhịn lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng có thể kiếm chút đỉnh. Cho dù không đăng được lên mạng, bán cho những người kia cũng đủ kiếm được một số tiền lớn.”
“Hai người tỉnh táo lại đi.” Triệu Thanh Thanh nhịn không được, lạnh giọng nói: “Không nói trước những thứ mà các ngươi quay có thể đăng lên mạng hay không, chỉ vụ án các ngươi đồng lõa giết người, nói không chừng có thể bị phán án tử hình, bây giờ các ngươi còn muốn nổi tiếng, muốn phát tài?”
“Ngươi còn chưa chết sao?” Gã thanh niên đầu đinh nhìn thấy Triệu Thanh Thanh, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Hắn ta nhớ rõ mình đã bắn ba phát về phía nàng.
Triệu Thanh Thanh khinh thường nói: “Ngươi bắn xong, chẳng lẽ không kiểm tra có bắn trúng người hay không?”
“Mẹ nó, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Gã thanh niên đầu đinh hung tợn nhìn Triệu Thanh Thanh: ‘Đừng có như nữ nhân kia, giống như âm hồn bất tán được không?”
“m hồn bất tán?” Mặt Triệu Thanh Thanh ngưng lại: “Xem ra, nàng ta thật sự đã bị các ngươi giết.”
Gã thanh niên tóc dài tức giận nói: “Trần Quả Nhi không phải người. Nàng ta chính là người từ trong sơn trang này bước ra. Mấy tháng trước, khi chúng ta đến đây nghiên cứu địa hình thì gặp được nàng ta. Về sau nàng ta gia nhập vào đội chúng ta. Chúng ta không giết nàng ta, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ giết chúng ta, chúng ta chỉ tự vệ mà thôi.”
“Không đúng, ta nhớ Tham Linh tổ ba người các ngươi thành lập từ rất sớm, vốn có một cô gái. Nếu Trần Quả Nhi gia nhập sau đó, thế cô bé trước kia đâu?” Ánh mắt Triệu Thanh Thanh nhìn chằm chằm gã thanh niên tóc dài và đầu đinh: “Cô bé đó cũng đã bị các ngươi giết rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận