Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3714: Hắn tên Hạ Thiên phải không?

“Người kia là ai thế?”
A Cửu nghe được âm thanh này, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Hơn nữa, tại sao hắn ta lại bị vây trong cái đình đó?”
“Ta không biết hắn ta.” Tề Ngữ Thi lắc đầu, do dự khoảng hai giây, sau đó nói: “Tuy nhiên, ta có nghe qua một lời đồn.”
“Lời đồn gì?” A Cửu hỏi.
Tề Ngữ Thi đáp: “Lời đồn đó có liên quan đến lão gia tử. Khi ông còn trẻ, tính tình rất nóng nảy, từ nhỏ đã tu luyện võ học, tự cho mình là vô địch thiên hạ, khắp nơi gây thù, còn tuyên bố Tề gia có bí quyển tu tiên. Khoảng bốn mươi năm trước, có không ít cừu gia tìm đến cửa, một phần là vì trả thù, một phần là vì bí quyển Tề gia.”
“Sau đó thì sao?” A Cửu tò mò hỏi tiếp.
“Đa số đều bị lão gia tử đánh bay.” Tề Ngữ Thi nói tiếp: ‘Tuy nhiên, trong đó có hai cao thủ thắng được lão gia tử. Sau đó, lão gia tử không thể không thực hiện lời hứa, dẫn bọn họ đi xem bí quyển tu tiên. Tuy nhiên, về sau không còn nghe thấy tung tích của hai người kia, cũng không còn nhìn thấy bọn họ xuất hiện trên giang hồ nữa.”
A Cửu sửng sốt: “Ý của dì là hai người đó đã bị ông ngoại lừa?”
“Cũng không thể biết được.” Tề Ngữ Thi lắc đầu: “Hơn nữa, người này có phải là một trong hai người kia hay không cũng không rõ nữa. Cho nên, chúng ta tìm lão gia tử trước rồi nói sau.”
“Cũng đúng.” A Cửu gật đầu, nhanh chóng loại trừ những suy nghĩ tạp nham ra ngoài. Cho dù bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nàng cũng không quan tâm nữa.
Hai người tiến vào cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa có hai con đường, một trái một phải, nhìn không ra thông đến hướng nào.
“Ngươi trái, ta phải.”
“Ta trái, dì phải.”
A Cửu và Tề Ngữ Thi liếc mắt nhìn nhau, ăn ý chọn ra một lối, sau đó đi thẳng vào.
Cuối lối đi là một động phủ.
Bên trong bày biện đơn giản nhưng không đơn sơ, nhìn ra được nơi này hẳn có người đã từng sinh sống qua.
Lúc này, bên trong động phủ đang có hai người.
Một người là Tề lão gia tử, người còn lại là một nam nhân còn trẻ, rất có khí chất, mày kiếm mắt sáng, mái tóc xõa dài, mặc một bộ trường sam màu trắng nhưng tay chân và xương tỳ bà phía sau đều bị xích sắt khóa lại.
“Đúng là khó có lúc ngươi lại có lòng đến đây thăm ta, Tề Thanh Nham.” Nam nhân mày kiếm mỉm cười, cầm bình trà rót cho Tề lão gia tử một chén trà: “Nào, uống chén trà nóng đi.”
Nước trà vốn đã lạnh, nhưng vừa ra khỏi ấm trà lập tức trở nên nóng hôi hổi.
Cũng không biết trong ấm có huyền cơ hay là người này có thủ đoạn gì đặc biệt.
Tề lão gia tử cũng không khách sáo, cầm lấy chén trà nhẹ nhàng thổi một cái, sau đó tinh tế phẩm vị: “Hương vị tươi mát, dư vị kéo dài, tay nghề pha trà của ngươi càng lúc càng cao.”
“Đó là tất nhiên rồi.” Nam nhân mày kiếm cũng rót cho mình một chén, cười nói: “Ta bị nhốt ở đây mấy chục năm, không có việc gì, ngoại trừ đọc sách thì chính là nghiên cứu pha trà, làm sao mà không tiến bộ được chứ.”
Tề lão gia tử lại uống thêm mấy ngụm, sau đó đặt chén trà xuống: “Sẽ có người đến cứu ngươi, ngươi có biết không?”
“Ồ, thật sao?” Gương mặt nam nhân mày kiếm cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, khá yên tĩnh, cũng không giống như đã biết từ sớm nhưng đồng thời cũng không có gì ngoài ý muốn: “Cũng bình thường thôi, không đến mới là lạ.”
Tề lão gia tử im lặng.
“Thật ra ta ở đây cũng đã quen rồi.” Nam nhân mày kiếm lắc đầu, vén mái tóc rối ra đằng sau: “Bây giờ bảo ta rời đi, ta thật sự có chút không nỡ. Nếu không, ngươi nhốt ta thêm bốn mươi năm nữa đi?”
Tề lão gia tử lắc đầu cười khổ: “Ta cũng đã già rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa. Ta không muốn để tai họa ngươi lại cho hậu thế của ta.”
“Ha ha ha, ngươi già rồi, về sau sẽ chết.” Nam nhân mày kiếm cười ha hả: “Nhưng trách được ai. Ngươi đã từng có cơ hội trường sinh bất lão giống như ta, đáng tiếc ngươi từ bỏ, bây giờ ngươi lại hối hận rồi sao?”
Tề lão gia tử thản nhiên nói: “Ta không hối hận. Đối với ta mà nói, trường sinh bất lão chẳng có ý nghĩa gì. Sinh lão bệnh tử mới là con người.”
“Ngu xuẩn.” Nam nhân mày kiếm đột nhiên biến sắc, há miệng mắng: “Cực kỳ ngu xuẩn.”
Biểu hiện của Tề lão gia tử vẫn rất kiên định: “Cho nên, xin lỗi, bây giờ ta nhất định phải thanh trừ tai họa ngươi.”
“Ha ha, ngươi dùng mấy thứ đồ chơi này giam ta ở đây còn chưa đủ.” Nam nhân mày kiếm nhìn xích sắt trên người: “Bây giờ ngươi còn muốn mạng của ta, nhưng ngươi có bản lãnh này sao?”
Tề lão gia tử chậm rãi đứng dậy: “Ta đương nhiên không có bản lãnh này, nhưng ta đã tìm được một người có thể giết ngươi.”
“Thật sao?” Nam nhân mày kiếm mỉm cười: “À, ta biết rồi, hắn tên Hạ Thiên phải không?”
“Ngươi, tại sao ngươi lại biết hắn?” Tề lão gia tử giật mình, không thể tin nổi: “Ngươi quả thật có cách truyền tin tức ra bên ngoài. Những người kia là do ngươi sắp xếp đúng không?”
“Đúng, là ta sắp xếp.” Nam nhân mày kiếm lại mỉm cười, lắc lắc sợi dây xích trên tay: “Những thứ này của ngươi chỉ có thể giam được người của ta, nhưng ngươi lại không có biện pháp ngăn cản một số thủ đoạn của ta. Chúng ta đấu nhiều năm như vậy rồi, cũng đã đến lúc kết thúc.”
Tề lão gia tử lạnh lùng nói: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Mục tiêu của ta chính là bí quyển tu tiên.” Nam nhân mày kiếm nói: “Chỉ cần ngươi đưa cho ta, không, chỉ cần ngươi mở ra cho ta xem một chút, ta cam đoan sẽ đi ngay. Ngươi có muốn giữ ta cũng giữ không được.”
Tề lão gia tử quả quyết từ chối: “Ngươi đừng có mơ tưởng. Ta đã giấu bí quyển tu tiên ở một nơi không ai biết được, ai tìm cũng không thấy.”
“Thật sao?” Nam nhân mày kiếm bật cười, sau đó lấy một cái hộp nhỏ có dán lá bùa: “Ngươi xem đây là cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận