Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3827: Bất tử chứng

“Nếu ngươi muốn sống, ta nhất định sẽ xử lý ngươi.” Hạ Thiên lười biếng nói: ‘Nhưng ngươi đã là người chết sống lại, để cho ngươi chết cũng không có ý nghĩa, chi bằng cứ sống như vậy đi.”
Ánh mắt Tuyết tiên tử vừa sáng lên đã bị dập tắt, kéo lại cổ áo: “Thì ra ngươi và gia gia của ta là cùng một loại người. Như vậy chẳng có gì đáng nói nữa, các ngươi cút đi.”
Nói xong, sắc mặt của nàng thay đổi, quay người trở lại trong bóng tối, giống như hòa mình vào trong đó.
Đáng tiếc đã muộn. Một lát sau, cả người nàng không hề có chút dấu hiệu nào mà co rúm lại.
Giống như có vô số sợi dây móc vào cơ thể của nàng, đột nhiên kéo về bốn phương tám hướng.
Nàng há hốc miệng, không hề phát ra được chút âm thanh nào.
Tiếp theo, một vệt màu đỏ nhạt từ trên đỉnh đầu của nàng nhanh chóng khuếch tán ra, kết thành hơi nước, lượn lờ bay lên, cuối cùng bay về phía một hạt châu nhỏ trên nóc nhà.
Toàn thân Tuyết tiên tử mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, khí tức yếu ớt.
“Hạ Thiên, không thì giúp nàng ấy một chút.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi nảy sinh lòng thương hại.
Hạ Thiên hỏi: “Có chút thú vị. Ngươi bị bệnh này bao lâu rồi?”
“Ngươi mới có bệnh đấy, ta chỉ có cơ thể bất tử mà thôi.” Trong bóng tối, Tuyết tiên tử bỗng nhiên đứng lên, giống như trở lại bình thường: “Chỉ cần ta không chết thì ta vẫn cứ như vậy, chỉ cần ta cứ như vậy thì ta sẽ không chết. Cho nên, còn sống có ý nghĩa gì chứ.”
“Đây chính là một loại bệnh, gọi là bất tử chứng.” Hạ Thiên quả thật có chút hứng khởi: “Đại sư phụ đã từng nói qua với ta, khi ông ấy còn trẻ, ông ấy đã đọc được chứng bệnh này trong một bản cổ thư. Ông ấy vẫn luôn muốn tìm người mắc căn bệnh này, đáng tiếc vẫn không gặp được, nghĩ không ra lại bị ta nhìn thấy.”
Tuyết tiên tử nghiến răng nói: “Ta lặp lại lần nữa, ta không có bệnh.”
“Vì sao ngươi có bài xích mình có bệnh như thế?” Ninh Nhụy Nhụy một lần nữa nghi hoặc không thôi: “Nếu là bệnh, cứ trực tiếp chữa khỏi là được. Nếu là cơ thể bất tử, chết cũng chết không được, còn thường xuyên phải bị tra tấn, chẳng phải lại càng thêm khó giải sao?”
“Không phải, ta không có bệnh.” Tuyết tiên tử đương nhiên cũng biết ý nghĩa trong đó, chỉ là vẫn cứ lắc đầu phủ nhận mình có bệnh: “Có bệnh thì phải uống thuốc, ta không muốn uống thuốc, càng không thể uống thuốc, cũng tuyệt đối không uống thuốc.”
Hạ Thiên khôi phục lại thói quen hững hờ: “Căn bệnh này thật ra cũng không khó trị, chỉ là có hai vị thuốc dẫn đã sớm tuyệt tích, cho nên trong sách thuốc cổ, nó được gọi là một trong ba chứng bệnh nan y thần tiên cũng không chữa được.”
“Ngươi biết chứng bệnh đó, vậy ngươi nhất định có thể chữa được?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức hỏi.
“Ta đương nhiên có thể trị, ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, thế giới này không có bệnh nào mà ta không trị được.” Hạ Thiên gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu: “Nhưng ta sẽ không trị cho nàng ta đâu.”
Ninh Nhụy Nhụy không hiểu: “Không phải chứ? Chẳng lẽ ngươi bởi vì chuyện nàng ấy giả mạo Cơ Thanh Ảnh mà ghi hận trong lòng?”
“Ta không có nhỏ mọn như vậy.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Bởi vì trị căn bệnh này là một trong những mộng tưởng của đại sư phụ, ta không thể đoạt chỗ tốt của ông ấy được.”
Ninh Nhụy Nhụy ngạc nhiên không thôi: “Tại sao còn có loại mộng tưởng như thế? Mộng tưởng của bác sĩ không phải là hy vọng thế giới này không có bất kỳ ốm đau bệnh tật nào sao?”
“Đó là bác sĩ bình thường, còn Đại sư phụ ta là Quỷ Y Trương Minh Đà. Suy nghĩ của ông ấy làm sao giống người bình thường được.” Hạ Thiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Giấc mộng của ông ấy chính là gặp được tất cả nghi nan tạp chứng của thế giới này, sau đó dùng phương pháp của ông ấy giải quyết hết.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Vậy ngươi còn không gọi điện thoại thông báo cho ông ấy, để ông ấy đến đây.”
“Cũng đúng.” Hạ Thiên gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra.
Đang định bấm điện thoại, bỗng nhiên một cây chủy thủ đâm vào hậu tâm của hắn.
“Ngươi muốn gọi điện thoại cho ai?” Tiết Hạo Trì chẳng biết tỉnh dậy từ lúc nào, lạnh giọng quát hỏi: “Uổng cho ta còn xem các ngươi là bạn, không nghĩ đến các ngươi quả nhiên đến quấy rối.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ta ghét nhất người khác cầm vũ khí chỉ vào ta. Lần này ngươi chết chắc rồi.”
“Hừ, ta thấy các ngươi mới là chết chắc.” Tiết Hạo Trì cười lạnh, vết sưng trên gương mặt chậm rãi biến mất: “Ta đã gửi tin cho gia gia. Ông ấy sẽ dẫn người đuổi tới, hai người các ngươi đừng hòng trốn thoát.”
Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên nhấc chân đá bay con dao trong tay Tiết Hạo Trì.
“Ngươi.” Tiết Hạo Trì rụt tay lại, căm tức nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ninh tiểu thư, ngươi cũng muốn phản bội ta sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Đầu óc của ngươi có bệnh à? Ta và ngươi không quen không biết, cũng chưa hề đứng về phía ngươi, lấy đâu ra cái chuyện phản bội?”
“Tốt tốt tốt.” Tiết Hạo Trì lập tức lòng đau như cắt, nghiêm túc quát lớn Tuyết tiên tử: “Em gái, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau giết hai người bọn họ đi. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn phản bội ta sao?”
Gương mặt Tuyết tiên tử hiện lên sự do dự, hiển nhiên đang kháng cự cái gì đó.
Bành.
Ninh Nhụy Nhụy thấy vậy, bay lên một cước đạp bay Tiết Hạo Trì ra ngoài.
“Giết bọn họ cho ta.” Tiết Hạo Trì rút lui mấy chục mét, đụng ngã vách tường viện mới ngừng lại. Hắn ta bị chọc giận điên lên: “Mau giết bọn họ đi, nếu không, đừng trách ta báo lại với gia gia, ngươi hẳn phải biết hậu quả chứ?”
Tuyết tiên tử rốt cuộc đã mất đi lý trí, cả người giống như một bóng màu trắng nhào về phía Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Phốc.
Bóng trắng qua đi, một cột máu phóng lên tận trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận